Chương 4: “Không ngờ rằng em lại quan tâm đến anh như thế, ngay cả nằm mơ cũng lo lắng anh sẽ nɠɵạı ŧìиɧ.”

Anh luôn là sự tồn tại cho học sinh gương mẫu ở trong mắt ba mẹ của tôi, ở trong mắt tôi, anh chỉ là một trần nhà chướng mắt, đám mây đen lơ lửng ở trên đỉnh đầu của tôi.

Trước các cuộc thi như Olympic toán, thi Violin, tôi đều sẽ bị ném qua chỗ của anh để tiếp nhận sự huấn luyện ma quỷ.

Ngoại trừ việc làm đề đến chóng mặt hoa mắt, bị dạy dỗ bị mắng chửi, tôi còn bị ép luyện tập chạy bộ với anh, các gọi mỹ miệu chính là: Giáo dục thể chất.

Nhờ phúc của anh, tôi từ một bông hoa được nuông chiều đến quen trở thành một bông hoa hồng sắt thép, từ đó thể chất cường tráng.

Tôi thừa nhận là anh rất ưu tú, nhưng sự ưu tú này đã chèn ép tôi suốt từ cấp 1 cho đến cấp 3, tôi đã hơi chán ghét rồi, thậm chí tôi còn khá bài xích anh.

Nếu như không phải một vì một lần say rượu làm loạn, tôi có thể kết hôn với Lục Sâm sao? Kết thù thì còn được.

Thế nhưng, tôi cũng không thể phủ nhận, là một người chồng, Lục Sâm cũng khá hoàn mỹ, ngũ quan đẹp đẽ, giọng nói dễ nghe, quan trọng là vô cùng có mặt mũi, có thể làm tức chết một đám phụ nữ không thích tôi kia.

Có lẽ là do tối qua đã quá kiệt sức, buổi sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy Lục Sâm vẫn còn đang ngủ, đang nằm ngửa với tư thế ngay thẳng.

Tôi giơ tay lên, một bạt tay đánh lên trên mặt của anh.

Một tiếng ‘ba’, lanh lảnh vại dễ nghe.

Lục Sâm cau mày lại, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía tôi.

Trong chớp mắt, tôi dường như đã quay lại thời gian được anh ‘tận tâm dạy dỗ’.

Trong tiềm thức, thực ra tôi có hơi sợ anh.

Thế nhưng tối hôm qua anh lấy tôi làm thuốc giả, thật sự là có hơi đáng đánh.

Đánh anh một bạt tay cũng không quá đáng.

Tôi nghiêm túc nhìn vào anh, mù mà mù mờ mà chớp chớp mắt, mặt trắng bệch mà giải thích: “Em nằm mơ thấy anh nɠɵạı ŧìиɧ, quơ tay một cái liền đánh trúng anh.”

“Vậy sao?” Lục Sâm cười nhẹ, biểu cảm có ý sâu xa: “Không ngờ rằng em lại quan tâm đến anh như thế, ngay cả nằm mơ cũng lo lắng anh sẽ nɠɵạı ŧìиɧ.”

Ha ha, nghĩ hay quá cơ.

Tôi cười một tiếng, trả lời bóng gió, “Em nằm mơ thấy anh nɠɵạı ŧìиɧ với đàn ông, sau đó bị phóng viên chụp được, khắp trên mạng đều mắng anh lừa gạt hôn nhân, thế là em dẫn theo một đám người đến đánh cho anh một trận.”

“Ồ.” Lục Sâm lười biếng nói, khóe miệng khẽ cong lên, “Bà Lục đúng là vất vả mà, không chỉ phải đề phòng phụ nữ, còn phải đề phòng cả đàn ông sẽ dụ dỗ anh.”

Bốn chữ ‘Miệng lưỡi hùng biện’ này đã được anh diễn giải một cách rất sinh động.

Tôi mỉm cười mà nhìn vào anh, “Ngôn ngữ học của anh thật là tốt.”

“Cảm ơn vợ đã quá khen.”

Khen cái đầu của anh ấy!

Giọng nói hay như thế đặt ở trên người của anh đúng là lãng phí của trời.

Rời giường, đánh răng, thay quần áo, ăn sáng, tôi và Lục Sâm ngoại trừ lúc thân mật ở trên giường ra, thì những lúc khác đều tương kính như tân.

Dùng lời nói của Nguyễn Phi Phi để hình dung: “Hai người giống như là bạn cùng sống chung dưới một mái nhà vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng có thôi thúc về mặt sinh lí, thì không hề có sự lãng mạn của một cuộc sống hôn nhân nên có.”

Nói không sai chút nào, Lục Sâm chính là một thẳng năm sắt thép.

Người khác hẹn hò đều sẽ đến Khu vui chơi, anh hẹn hò thì lại đến Trường đua ngựa, cưỡi ngựa nhàn nhã vô tư thì cũng thôi đi, anh lại còn bỏ tôi ở lại phía sau.

Sau đó anh còn hỏi tôi: “Buổi sinh nhật hôm nay em chơi có vui không?”

Có thể vui nổi thì mới là lạ.

Ngồi ở trên xe, Lục Sâm đột nhiên quay đầu qua, đường nét thanh tú được ánh sáng vạch ra vô cùng hoàn hảo, “Hôm qua em nói có người phụ nữ nắm cằm anh gì đó, là có ý gì?”

Tôi mở ảnh ở trong điện thoại ra rồi đưa cho anh, “Đây, có người nói với em rằng anh nɠɵạı ŧìиɧ, còn cung cấp chứng cứ nữa.”

Lục Sâm nhướng mày lên, cầm lấy điện thoại tùy tiện nhìn qua, hiển nhiên là không hề để ý, “Cái này tính là chứng cứ gì chứ?”

“Chẳng lẽ phải để cô ta lột đồ anh ra thì mới tính là chứng cứ sao?” Trong mắt tôi như là có chứa một con dao, “Tay của người ta cũng đã sờ lên mặt anh rồi, anh lại còn làm thịnh, hoàn toàn không giữ khoảng cách như một người đã có vợ gì cả.”

Lục Sâm cúi đầu xuống, nghiêm túc mà xem nhật ký trò chuyện, “Em thường xuyên nhận được tin nhắn quấy rối và khıêυ khí©h như thế này sao?”