Chương 4

Ôn Dư không biết buổi tối hôm nay cô tự học thế nào, về nhà bằng cách nào, cô mất hồn mất vía ngồi vào bàn học trong phòng ngủ.

“Ting.”

【13xxxxxxxxx: Hẹn gặp lại vào ngày mai. ——Lục Thâm】

Cô cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, chắc chắn mình không bị mù hay nhầm lẫn nên lại đặt điện thoại xuống, Lục Thâm làm sao có số điện thoại của cô? Cô suy nghĩ lúc lâu cũng không nghĩ ra được vì sao, nhưng cũng không dám hỏi, đành phải cất điện thoại đi ngủ, kết quả là khi cô nhắm mắt lại chính là cảnh tượng nam học thần gọi tên cô.

Ôn Dư rốt cuộc không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Lục Thâm không những biết tên cô mà còn biết số điện thoại di động của cô? Cả đêm này cô đã mất ngủ đến rạng sáng, cuối cùng cũng thϊếp đi khi không thể chịu đựng thêm được nữa. Không có gì ngạc nhiên khi ngày hôm sau, cô không nghe thấy tiếng kêu đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của mình, Hướng Tinh ở trạm xe buýt không đợi cô thêm được nữa đành gọi điện cho cô, mới đánh thức cô dậy.

Ôn Dư vội vàng rời giường bắt taxi đi học, vừa bước vào lớp đã vang lên tiếng chuông, may mà bạn học điểm danh hôm nay dễ nói chuyện nên cô nhanh chóng cảm ơn rồi trở về chỗ ngồi, chuẩn bị cho việc tự học buổi sáng.

“Sao hôm nay cậu đến muộn vậy?”

“Sáng nay tớ dậy muộn.” Ôn Dư vừa nói vừa lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sách, nhưng phát hiện trong ngăn kéo còn có một bữa sáng, “Ai đặt cái này ở đây?”

Bạn cùng bàn cũng chỉ mới nhận ra điều này, cô liếc mắt nhìn không rõ nói: “Lúc trước, bạn của cậu hình như đến tìm cậu là ở lớp ba.”

Ôn Dư cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng Hướng Tinh mua cho mình bữa sáng, dù sao đây là loại bữa sáng cô hay mua, vì vậy cô mở sữa đậu nành ra uống một cách tự nhiên.

“Tiểu Ngư.” Hướng Tinh lo lắng cho bạn mình sáng nay dậy muộn nên chạy qua xem thì thấy cô đang ăn sáng.

Tiết học đầu tiên của buổi sáng, rất nhiều người đã mệt mỏi nằm trên bàn, Ôn Dư lo lắng phát ra tiếng động nên đi ra hành lang ăn sáng, chuẩn bị cắn miếng trứng thứ ba thì cô ấy nghe Hướng Tinh nói, “Tớ tưởng là cậu muộn nên không kịp mua bữa sáng.”

Ôn Dư nhìn chiếc bánh trứng cô đã cắn hai lần bằng ánh mắt khó hiểu, “Không phải cậu mua cái này à?”

“Không phải a~.” Hướng Tinh từ trước đến nay xem chuyện vui không chê chuyện lớn, còn thêm vào một, “Đó có phải hay không là của người yêu thầm cậu mua?”

Cảm giác thèm ăn của Ôn Dư trong phút chốc biến mất, cô nhìn chằm chằm Hướng Tinh không lên tiếng, nhưng đối phương lại cười nói: “Tớ vừa nghe nói tối hôm qua Lục học thần đã ăn tối với một nữ sinh năm hai ở căng tin.”

Đồng phục học sinh của trường trung học Giang Tam có cách phối màu khác nhau cho từng khối lớp, nghe nói bộ này được thiết kế đặc biệt bởi Văn phòng Chính trị và Giáo dục để tạo điều kiện thuận lợi cho việc bắt học sinh vi phạm nội quy, năm hai màu đồng phục chính là đỏ, trắng và đen.

Ôn Dư chỉ cảm thấy trán mình tối sầm lại, “Vậy cậu có biết là ai không?”

“Tớ không biết, tớ chỉ biết rằng đám con gái trong ban chúng ta sẽ bị chọc tức chết. Đều là học cùng ban nhưng không thể qua lại cùng đại thần.” Hướng Tinh thờ ơ xua tay.

Dù sao cô ấy cũng không cảm thấy có hứng thú chuyện của Lục Thâm, chỉ là nghe qua nên đem làm chuyện phiếm mà nói.

Giờ ra chơi nhanh chóng trôi qua, sau khi Hướng Tinh trở về, cô không thể ăn nổi chiếc bánh trứng trên tay, trong lòng đầy lo lắng về cuộc sống sinh hoạt trong khuôn viên trường ở tương lai. Điều khiến cô cảm thấy khó chịu hơn là Lục Thâm xuất hiện trước mặt cô thường xuyên hơn, vì cô ngồi ở hành lang cạnh cửa sổ, nên khi tan học cô có thể nhìn thấy anh ở trên hành lang.

Ôn Dư không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lừa dối bản thân và dán một tờ báo toán học đã viết lên cửa sổ nhằm ngăn ánh nhìn từ bên ngoài.

“Ôn Dư, sao lại dán lên?”

“Nắng quá.”

Bạn cùng bàn vươn đầu liếc nhìn bầu trời mây mù chồng chất bên ngoài, có chút nghi ngờ lắc đầu.

Lục Thâm cũng hiểu Ôn Dư đang trốn tránh anh, đầu óc thông minh suy nghĩ một chút liền đưa ra quyết định, anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho cô một tin nhắn.

【13xxxxxxxxx: Hẹn gặp em trong phòng thí nghiệm hóa học sau giờ học buổi chiều. [hình ảnh]】

Ôn Dư nhận được tin nhắn suýt chút nữa không chịu nổi mà tức chết cô, bởi vì bức ảnh mà Lục Thần gửi tới chính là bức ảnh ngày hôm qua vô cùng ái muội. Ngay khi cô định đặt điện thoại lại, điện thoại lại rung lên, một tin nhắn văn bản mới đến.

【13xxxxxxxxx: Đề toán của em sai thật nhiều】

Ôn Dư rốt cuộc không nhịn được nữa, cô trả lời tin nhắn rồi ném điện thoại vào ngăn kéo.

【Tiểu cá vàng: C-Ú-T 】

“Cá vàng nhỏ là ai?” Tống Trường Minh nhìn thấy nụ cười của bạn mình, liền không nhịn được nghiêng người nhìn một cái, nhìn thấy tên liên lạc.

Lục Thâm che điện thoại lại, mang bộ dạng không muốn nói. Tống Trường Minh khoác vai anh nói: “Nhưng nói chuyện với nữ sinh như thế sẽ bị ghét bỏ.”

“Người hôm trước mới bị đá không có tư cách nói đến tớ.” Lục Thâm hất tay khỏi vai anh, đâm một nhát vào tim Tống Trường Minh.

Tống Trường Minh nghĩ mình nên im lặng và không nên tìm hiểu nguồn gốc của cô gái mà Lục Thâm thích.