Chương 5.1

Ôn Dư vừa chửi vừa mắng, cô dám không đi gặp Lục Thâm sao?

Tất nhiên cô không dám.

Cô do dự đứng một hồi lâu trước cửa phòng thí nghiệm hóa học, cuối cùng cũng đưa tay đẩy cửa ra. Lục Thâm đang đợi bên trong, đứng cúi đầu dựa vào bàn thí nghiệm, tóc mái có vẻ hơi dài che khuất tầm mắt, nghe thấy tiếng mở cửa, hơi nâng cằm lên nhìn cô, rõ ràng là người bình thường áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhưng dáng người cao gầy của anh tạo cho người ta cảm giác dường như anh là duy nhất.

Anh rất đẹp trai dù cho anh có thể tùy ý đứng giữa đám đông cũng trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người. Ôn Dư đã từng rất ngưỡng mộ anh, không chỉ bởi vì anh đẹp trai, mà còn vì anh giữ được kỷ lục hạng nhất môn toán trong một thời gian dài.

Còn tại sao lại là đã từng, bởi vì ngày hôm qua cô phát hiện ra anh không phải là học sinh ngoan như mình nghĩ, nên cô không dám bước vào phòng lúc này, chỉ đứng ở cửa nói với anh: “Anh xóa ảnh có được không?”

Lục Thâm vô cùng nhẹ nhàng từ chối: “Không thể.”

Ôn Dư cảm thấy không thể tin được, nghi hoặc tiến lên vài bước, “Tại sao? Tôi sẽ không nói ra?”

Khóe miệng Lục Thâm khẽ giật, “Cho dù em có nói ra, cũng không ai tin.”

Không biết xấu hổ!

Ôn Dư không thể tin được lại có người có thể vô liêm sỉ như vậy, cô tức giận muốn quay người bỏ đi, Lục Thâm nhanh chóng một tay nắm lấy tay cô, một tay đóng cửa lại, đè người cô vào cửa.

“Bịch.” Phòng học trống trải cặp sách rơi xuống đất cũng tạo thành tiếng vang, còn kèm thêm cả tiếng khóa trái cửa.

Khoảng cách rất gần khiến anh có thể ngửi thấy mùi thơm hương chanh từ trên người cô, anh cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô và xương quai xanh thấp thoáng ẩn dưới cổ áo.

Anh không do dự cúi đầu hôn lấy môi cô, lưỡi khẽ tấn công cạy mở răng cô ra.

Ôn Dư chỉ có thể ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, muốn tránh khỏi đầu lưỡi đang tấn công mãnh liệt, nhưng cô vẫn bị cuốn theo, thậm chí còn bị đưa đến tận khoang miệng của anh. Cô căng thẳng đến mức thở không ra hơi, cho đến khi Lục Thâm buông cô ra, cô mới có thể thở hổn hển muốn nhào tới.

“Anh, anh...” Cô đỏ mặt không biết nói gì, chỉ có thể bất lực nhìn anh.

Lục Thâm lau đi sợi nước tràn ra khóe miệng, “Bây giờ không thở được, sau này làm sao đây?”

Khả năng chịu đựng của Ôn Dư hôm nay tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, cô không sợ hãi xuất thần, nhưng cô vẫn không rõ anh đang nghĩ gì, “Bạn học Lục Thâm, anh có ý gì?”

“Em không thấy sao? Anh muốn làm bạn trai của em.” Giọng điệu của Lục Thâm bình tĩnh như đang thảo luận xem thời tiết hôm nay như thế nào. Sau đó hướng tới vòng eo mảnh khảnh của cô, cuối cùng dừng lại ở cúc áo sơ mi đầu tiên.