Chương 3

Đây là lần đầu tiên cô trải qua cơn cao trào như vậy nên chỉ có thể mềm nhũn chờ dư âm của cơn kɧoáı ©ảʍ qua đi, Lục Thâm đưa tay đỡ cô dậy, “Cô có mang theo khăn giấy không?”

Ôn Dư còn đang trong trạng thái mịt mờ, lại vẫn là hỏi một đáp một, “Khăn giấy ở cặp sách ngoài tầng.”

Cặp sách của cô rơi trên mặt đất, Lục Thâm nhặt lên đặt ở trên ghế đẩu bên cạnh tìm khăn giấy, đầu tiên anh lấy ra một tờ giấy lau tay sạch sẽ, sau đó lấy ra một tờ giấy, thò tay xuống dưới váy của cô để giúp cô lau. Ôn Dư vốn tưởng rằng anh ngại bẩn, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ giúp cô lau chùi, cô nhanh chóng nắm tay anh, “Anh. . .tôi tự mình làm.”

Lục Thâm cười nhắc lại: “Cô tự mình làm?”

Ôn Dư hơi cúi đầu, khẽ ừ một tiếng, cũng liền không thấy ý cười nơi khóe mắt lạnh lùng thường ngày của thiếu niên không có, lấy khăn giấy trên tay hắn, trong khi Lục Thâm vẫn đứng đối mặt với cô không có ý tứ quay đầu.

Trong không khí có chút ngượng ngùng, Lục Thâm nhìn Ôn Dư sắp vò khăn giấy trong tay thành quả bóng, định lùi lại một bước, cuối cùng cô nói: “Anh có thể xoay người qua một bên được không?”

Lục Thâm ngoan ngoãn quay người lại, nghe âm thanh từ phía sau truyền đến, trong đầu không khỏi tưởng tượng cô vén váy lên như thế nào, đỏ mặt dùng khăn giấy lau đi chỗ nhụy hoa ướt át.

Chà, vẫn muốn đem cô lại thọc một lần nữa.

Anh đang suy nghĩ như vậy, liền nghe thấy tiếng cặp sách bị nhấc lên, nhanh chóng xoay người túm lấy Ôn Dư đang muốn cầm cặp sách chạy trốn, “Cô chạy cái gì?”

Ôn Dư muốn chạy hoàn toàn là suy nghĩ trong tiềm thức, nhưng cô vẫn buộc miệng thốt ra, “Tôi còn chưa ăn cơm.”

“Tôi cũng chưa ăn, vậy chúng ta cùng đi.” Nói xong, Lục Thâm một tay cầm lấy cặp sách, tay kia nắm lấy tay cô, cả quá trình diễn ra suôn sẻ trôi chảy, dường như đã làm vô số lần.

Hả???

Chưa kịp phản ứng, cô đã bị Lục Thâm kéo đến trước cửa nhà ăn. Đi cùng với người nổi bật không phải là tính cách của Ôn Dư, cô nghĩ trong đầu muốn bỏ chạy nhưng đối phương chặt chẽ giữ chặt tay không cho cô cơ hội, ngược lại anh còn như bạn bè thân thiết lâu ngày nói:

“Bây giờ chắc cũng không còn món gì ngon, hay ăn mì sợi đi.”

Cơm tối không thể không ăn, buổi tối còn có tiết tự học, chờ đến tan học lại ăn thì quá muộn. Cũng may, bây giờ sắp đến giờ học, trong nhà ăn đã rất ít người, nhưng học sinh xung quanh đang ăn cơm vẫn đổ dồn ánh mắt tò mò về phía nam học thần, cô lặng lẽ quan sát một vòng, không thấy người quen liền thở phào một nhịp.

Lục Thâm đem hết tất thảy động tác của cô thu vào mắt, nếu không phải vừa rồi anh nhanh kéo cô lại, có lẽ cô đã không cho anh cơ hội lại gần. Một kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu, anh một bên vừa nghĩ vừa nói:

“Dì ơi, làm phiền cho hai phần mì sợi.”

Ôn Dư muốn quẹt thẻ ăn, nhưng Lục Thâm lại giành quẹt thẻ ăn trước, nhìn tay đang cầm thẻ ăn của mình, lại một lần nữa hối hận vì sao quay lại tìm. Tốt hơn là tiêu một ít tiền khóa thẻ và báo cáo việc bị mất thẻ ăn, sau đó lấy lại một trăm tệ.

Cô đang ăn mì sợi từng miếng một, có vẻ chán ăn, định bỏ ăn giữa chừng thì ngẩng đầu lên, người đối diện đặt đũa xuống và nói: “Ăn cho xong.”

“. . .” Ôn Dư không dám lên tiếng phản đối, đối với ánh mắt thiêu đốt phía đối diện nhanh chóng ăn xong mì sợi.

Họ ăn xong bữa tối vẫn còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu buổi tự học. Mặc dù học khác lớp nhưng phòng học văn ban 2 và phòng học lý ban 3 cùng chung một lầu, như thế nào đều phải đi chung một đường.

“Lục Thâm!”

Lục Thâm nghe thấy có người gọi mình liền dừng lại, theo bản năng quay đầu, Ôn Dư nhận thấy bước chân của anh đã dừng lại, cô nhanh chóng tăng tốc độ, trong nháy mắt biến mất. Khi nhìn thấy ai kia chạy như thỏ, anh không thể nhịn được cười.

“Ai ya, Lục đại thần của chúng ta thực sự đã cười. Đây là mặt trời mọc ở hướng tây rồi.”

Lục Thần liếc nhìn người đang tới gần, đút tay vào túi không nói lời nào tiếp tục đi về phía trước, Tống Trường Minh từ lâu đã quen với tính cách của người bạn tốt này nên thờ ơ vươn tay khoác vai anh rồi nói tiếp: “Vừa rồi không phải có một nữ sinh bên cạnh sao? Tại sao lại chạy trốn rồi?”

Nghe vậy, Lục Thâm cuối cùng cũng: “Cô ấy xấu hổ.”

Tống Trường Minh lập tức có thể ngửi thấy mùi cẩu lương chứa trong những lời này, “Lục Thâm, nói rõ ý tứ của cậu!”