Chương 1.2

Tạ Luật vẫn chưa thay quần áo, thân thể vừa vận động xong ướt đẫm mồ hôi, hơi nóng bốc lên khiến căn phòng ấm áp và dễ chịu hơn nhiều. Hắn chống cánh tay trần trụi lên khung cửa, tay còn lại bóp khuôn mặt trước mặt mình rồi kéo nhẹ, nói với giọng điệu chẳng khác nào cưng chiều: “Bé hư, lại không gọi anh rồi.”

Sau đó hắn cắn đôi môi trước mặt mình.

Rất nhẹ. Tiếp đó hắn ngậm rồi mυ"ŧ môi dưới, vừa liếʍ vừa hôn kĩ càng, bờ môi vốn đã ấm áp và mềm mại lại càng nóng hơn dưới sự liếʍ láp của người đàn ông, Lâm Vọng hé miệng lè lưỡi ra trong vô thức, muốn để đối phương mυ"ŧ vài lần. Nhưng người kia lại không đón nhận ý tốt của cậu, hôn khóe miệng cậu một cách tỉ mỉ, liên tục mυ"ŧ môi dưới dày và mềm của cậu mà không hề hôn nút lưỡi.

“Tạ, ưʍ.” Lâm Vọng bị trêu đùa không thể nói được câu hoàn chỉnh, tâm trạng buồn man mác của cậu bị khuấy động nhẹ nhàng, cậu vươn tay choàng qua cổ Tạ Luật, xích bản thân mình lại gần hơn nữa.

Tạ Luật nhả đôi môi ướŧ áŧ vì bị hôn ra, đầu lưỡi lướt qua chiếc cằm trắng ngần trước mắt mình, tới đôi má rồi tới tai, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên vành tai chui vào trong ốc tai cậu, giọng nói mạnh mẽ như đang dỗ dành bé trai: “Cục cưng, gọi anh đi.”

Như thể truyền thuốc kí©ɧ ɖụ©

Đôi mắt ầng ậng nước của Lâm Vọng sắp chảy ra, bên trong là du͙© vọиɠ đang trào dâng, kí ức cơ thể đang sống lại, niềm vui sướиɠ khi hôn lưỡi với đối phương khiến cậu run rẩy nhè nhẹ, cất tiếng nũng nịu ngay bên tai Tạ Luật: “Anh…”

Nụ hôn nồng cháy ập tới ngay lập tức, Tạ Luật đè Lâm Vọng lên tủ quần áo thật mạnh, nâng hai chân cậu đặt bên eo mình, vỗ bốp một phát vào mông của người trước mặt mình, nói lời mạnh mẽ và lạnh lùng, “Kẹp chặt.”

Mệnh lệnh được đưa vào khoang miệng của đối phương, cuối cùng chiếc lưỡi đỏ mọng cũng bị mυ"ŧ mạnh bạo, lượng lớn nước bọt tiết ra từ trong miệng cũng bị nuốt vào cổ họng, điên cuồng như muốn nuốt sạch lẫn nhau. Tay Tạ Luật vươn lên phía trước trong chiếc áo sơ mi rộng rãi men theo bờ mông của Lâm Vọng, ấn đầṳ ѵú bé xinh rồi xoa nắn một cách không thương tiếc, ngón cái vừa cọ vừa cào lên xuống nhanh chóng. Tạ Luật cảm thấy hai chân quanh eo mình đột nhiên run lẩy bẩy, chiếc lưỡi nhỏ mình đang ngậm bỗng trượt ra ngoài vì mất sức, chất lỏng không kìm được tràn ra ngoài khóe miệng. Toàn thân Lâm Vọng mềm nhũn, “Đừng, anh, ngứa.”

Tạ Luật không nghe thấy, kéo lưỡi Lâm Vọng ngoài không trung lại quấn quýt rồi cuốn vào miệng mình nhấm nháp, lưỡi của Lâm Vọng bắt đầu tê dại, nước bọt chảy ra càng ngày càng nhiều, thấm ướt chiếc cằm trắng mịn của cậu, cậu cảm thấy toàn bộ lưỡi của mình sắp bị đối phương nuốt trọn vào bụng.

“Đợi lát nữa liếʍ thì không ngứa nữa.” Tạ Luật nói một câu vớ vẩn hết sức bỉ ổi.

Tạ Luật thấy bản thân mình chơi thực sự tàn nhẫn nên đỡ chân Lâm Vọng đặt xuống rồi bế cậu đến bên bàn cạnh cửa sổ. Quần áo hắn cởi ra vẫn chưa mặc lại, để trần nửa thân trên, cơ thể trước đó đã phơi bày chớp nhoáng trên sân bóng giờ đây lõα ɭồ trước mặt Lâm Vọng.

Mồ hôi sau khi vận động mạnh vẫn còn sót lại cùng với nhịp thở dốc nặng nề do hôn môi miên man càng khiến hắn gợi cảm hơn bao giờ hết, những giọt mồ hôi dọc theo cơ thể chảy xuống rãnh bụng, tách ra rồi ẩn vào nửa thân dưới.

Lâm Vọng cảm thấy bản thân mình sắp bị thiêu rụi, cả đôi mắt và thân thể.

Tạ Luật xoa nắn dái tai của Lâm Vọng, men theo cổ liếʍ hõm xương quai xanh, “Sao hôm nay lại tới sân bóng rổ?” Tạ Luật vừa cởi cúc áo sơ mi vừa hỏi Lâm Vọng. Khi cởi tới chiếc cúc áo thứ hai từ dưới lên, vải đen tuyền trên vai trái bị kéo xuống, trên cánh tay còn vướng chiếc áo sơ mi vẫn chưa được cởi hết, làn da trắng muốt và mịn màng bị cắn một phát, tiếp đó bị liếʍ láp ướŧ áŧ.

Đây là kiểu Tạ Luật thích nhất, nơi dưới lớp quần áo càng trắng thì càng thích cắn đến nổi lên vệt đỏ, che lại rồi sẽ không một ai có thể nhìn thấy.

Bí ẩn và cũng rất đỗi gợϊ ȶìиᏂ.

Lâm Vọng giãy giụa muốn đẩy cái đầu đang mυ"ŧ cánh tay trong mềm mại của mình ra nhưng hoàn toàn vô lực. Chiếc lưỡi trơn trượt lướt một vòng qua nách cậu, phần thịt non mềm và đầy đặn bị ẩn giấu thường ngày nhạy cảm đến mức chỉ cần liếʍ nhẹ qua cũng khiến toàn thân run rẩy. Lâm Vọng vừa ngứa vừa thoải mái, tìиɧ ɖu͙© ập tới quá mạnh mẽ, cậu gắng sức muốn kẹp chặt hai chân nhưng Tạ Luật lại chen giữa hai chân cậu, bờ mông đang mở rộng không tài nào kiềm chế nổi phun ra một luồng nhiệt ẩm ướt.

Lâm Vọng không thể chịu đựng được nữa, ôm đầu Tạ Luật thì thào xin tha, “Em nghĩ kĩ rồi, hức, nhẹ chút,” Tạ Luật ngậm một chỗ thịt mυ"ŧ mát, “lần trước anh nói, đó, ưm, hết mùa hè này là,” Lâm Vọng cảm thấy màn dạo đầu dài đằng đẵng và vô cùng nhẹ nhàng khiến cậu không còn chút sức lực nào để phản kháng, “a…” Môi lưỡi nóng bỏng ngậm đầṳ ѵú đã cương lên từ lâu, đầu lưỡi quẹt mạnh xung quanh một đầu nhỏ xinh nhô lên, tay phải gảy gảy đầu còn lại chưa thể ngậm vào được, vê vài lần rồi nhéo nó kéo ra như đột nhiên nổi nóng mở cuộc tấn công dữ dội.

Tay trái vẫn rảnh rỗi luồn thẳng vào trong quần rộng thùng thình, bàn tay to bao phủ bộ phận bí ẩn sờ soạng nhẹ nhàng, nơi đó đã ẩm ướt từ lâu, vừa ấm vừa dính, lòng bàn tay chà qua lập tức bóng loáng ánh nước.

Lâm Vọng còn chưa kịp trả lời xong đã bị quấy nhiễu đến mất trí bởi sự tấn công từ ba phía, không thể thốt lên bất cứ câu từ nào, hai tay bám vai Tạ Luật sướиɠ đến chảy nước mắt.

“Vì chuyện này à?” Giọng nói của Tạ Luật càng lúc càng khàn, từng chữ phát ra tựa như từng đốm lửa nhỏ bắn ra đập vào tai Lâm Vọng. Cậu hốt hoảng nhớ ra rằng Tạ Luật vốn là người ngông cuồng như vậy, dịu dàng chỉ là lớp vỏ ngoài, mục đích là chiếm lĩnh.

Tạ Luật ngẩng đầu khỏi núʍ ѵú bị hắn mυ"ŧ đến đỏ thẫm, liếʍ khóe miệng đầy quỷ quái, “Nhưng hôm nay anh không muốn nói thì phải làm sao? Bây giờ anh chỉ muốn ȶᏂασ chết em thôi.”