Chương 3

Dọc đường đi Chu Nại cũng nhìn thấy rất ít động vật, trong rừng không thể không có động vật nào, trừ khi những con vật này có lòng cảnh giác vô cùng cao, khi Chu Nại đến gần thì bọn chúng đã chạy đi rồi.

Chu Nại mở nắp chai và nhấp một ngụm đồ uống, mặc dù đồ uống không làm dịu cơn khát của cô nhưng vẫn tốt hơn là không có nước.

Chân của cô đã sưng tấy và rất đau rồi, mặc dù mỗi lần cô đều chọn đường mặt đất bằng phẳng mà đi, thế nhưng cô nào biết bên dưới mặt đất bị lá cây bao phủ là cái dạng gì?

Chu Nại đã quen đi lại trên những con đường ở trong thành phố, cô không biết bản thân đã bị sái chân bao nhiêu lần trên con đường kiểu này rồi. Nhưng cũng còn may mắn là cô không bị thương.

Ở tại chỗ này càng lâu thì chỉ số rủi ro càng cao. Suy cho cùng, không có ban ngày vĩnh cửu, cũng không có đêm nào không đến, trước khi trời tối Chu Nại nhất định phải tìm được một nơi trú ẩn an toàn.

Chu Nại bỏ chai nước vào trong túi siêu thị, tiếp theo mở ra gói kẹo rồi nhét một viên kẹo vào miệng. Cô ngậm kẹo vào miệng, nhặt một chiếc tất ở một bên chuẩn bị xỏ giày vào rồi tiếp tục đi bộ xem có tìm được nguồn nước hay nơi nào an toàn hơn không.

Đột nhiên Chu Nại có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, cô cứng đờ trong chốc lát rồi từ từ quay người lại, tiếng hét muốn phát ra khỏi cuống họng của cô bị nỗi sợ hãi đè nén.

Chu Nại chỉ biết rằng mình nên bỏ chạy ngay bây giờ, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự sai khiến của cô, các cơ bắp đang ở trạng thái căng cứng, bất động bị nỗi sợ hãi đè nén.

Thứ trước mặt Chu Nại là một con vật có hình dáng trông giống con người, phần thân trên trần trụi, làn da màu đồng và cơ bắp khỏe mạnh, phần thân dưới được bao phủ bởi lớp lông dày màu xanh đậm. Hai cái đùi đều to và cường tráng hơn Chu Nại nhiều.

Nó đứng bằng đôi chân trần, mu bàn chân của đôi chân đó vô cùng rộng.

Chu Nại chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của bản thân, từ góc nhìn của cô, cô không thể nhìn thấy "người" từ phía phần ngực trở lên, nhưng cô biết rằng mức độ nguy hiểm hiện tại của cô đã được báo động rồi.

Chu Nại không biết đã qua bao lâu, trái tim cô đập thình thịch đến thậm chí gần như ngừng thở, “người” này cuối cùng cũng cử động.

Khi “người” này ngồi xổm xuống, Chu Nại nhìn thấy khuôn mặt của “người” này, mái tóc dài khoảng 5 tấc, có thể thấy rõ dấu vết đã được sửa chữa, bởi vì trông như thể đã bị cắt tỉa và rỉa qua vậy. Còn toàn bộ gương mặt thì có đặc điểm giống con người, nhưng cũng có sự khác biệt rõ ràng.

Hình dáng khuôn mặt giống như con người, chỉ là trên môi có hai chiếc răng hổ khổng lồ lộ ra, dưới ánh mặt trời phản chiếu lên ánh sáng lạnh lẽo, lông mày dày rậm chiếm một phần ba khuôn mặt, nhãn cầu… Là con ngươi thẳng đứng! Ánh sáng tối tăm khó đoán.

Chu Nại bị tay của "người" này đẩy xuống đất, chỉ cảm thấy gió thổi qua mông mình, sau đó cô nhận ra váy của mình đã bị "người" này vén lên, Chu Nại nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, tên lưu manh khốn khϊếp.

Bàn tay của "người" này không biết xấu hổ xé toạc qυầи ɭóŧ của Chu Nại, lớp lông ngắn trên mu bàn tay của "người" này cọ xát vào đùi trong làm cô ngứa ngáy không chịu nổi, Chu Nại rùng mình di chuyển tới lui nửa phút bao nhiêu, cái bàn tay kia cũng theo sát cô bấy nhiêu.

Bên dưới hạ thể truyền đến tiếng hít sâu, Chu Nại cắn chặt răng. Mặc dù dáng vẻ y trông giống con người, nhưng trên thực tế y chính là một con thú. Đúng vậy, y chính là một con thú giống đực.