Chương 9: Đồng dao ❄

Editor: Cindy

Đêm đó Lục Dục Chi vẫn như cũ trở về từ rất sớm, hút thuốc chờ ở trong xe, đợi đến khi đèn phòng của Lục Chi tắt.

Thật ra thì mấy ngày hôm nay hắn không có quá nhiều lịch trình, tan việc đều ở trong xe nhìn đèn phòng Lục Chi, lẳng lặng rít điếu thuốc. Hắn trốn rất khá, Lục Chi không thể phát hiện ra hắn, nhưng hắn có thể nhìn thấy Lục Chi, bởi vì rèm cửa sổ phòng ngủ của cô gái nhỏ từ trước đến nay vào buổi tối không hề kéo vào.

Hắn biết bản thân hắn không thể xuống tay với cô gái nhỏ, nhưng hắn không biết cô gái nhỏ có tâm tư gì, đôi khi hắn thật sự suy nghĩ không cần quan tâm điều gì chạy vọt vào cường bạo cô, giam cầm cô, ép buộc cô chỉ có thể là của một mình hắn. Cái danh xưng anh trai ôn nhu giả dối đáng chết này, hắn rốt cuộc còn có thể duy trì bao lâu?

11 giờ đêm, đèn phòng khách đã tắt, đèn phòng ngủ Lục Chi còn sáng, Lục Dục Chi xuống xe, phân tán vị khói thuốc ra bên ngoài.

Rạng sáng 1 giờ, Lục Dục Chi đứng yên chờ đợi trong hai tiếng, rón rén mở cửa đi vào nhà. Hắn không bật đèn, nương theo ánh trăng, trong lúc vô tình liếc đến mấy lon bia trên bàn trà phòng khách, Lục Dục Chi cau mày đi tới, quơ quơ lon bia, ba lon mở, hai lon trống rỗng.

Trong bụng nhất thời dấy lên ngọn lửa vô hình, sắc mặt thâm trầm, bước nhanh lên lầu, vào phòng Lục Chi.

Bật ánh đèn ngủ mờ nhạt lên, trên chiếc giường đệm voan mỏng có một Công chúa nhỏ đang cuộn tròn vào một góc giường.

Lục Chi không đắp chăn, ôm gấu bông hắn tặng cho, chỉ mặc một chiếc váy ngủ viền ren mỏng màu hồng. Bởi vì động tác cuộn tròn, váy ngủ chỉ có thể bao bọc mông nhỏ, mái tóc dài đen nhánh xõa tán loạn ở trên giường, khuôn mặt nhỏ chôn ở giữa gấu bông và mặt giường, trong không khí còn mơ hồ mùi bia đọng lại.

Lục Dục Chi cố nén lửa giận, ôm cô đến giữa đệm giường, khuôn mặt nhỏ lúc này mới lộ ra. Mày đẹp bất an hơi nhíu, hàng lông mi run rẩy, cái mũi nhỏ động đậy, đôi môi anh đào hé mở, gò má và lỗ tai ửng đỏ như nhau, hoàn toàn là dáng vẻ khi say.

Lúc này đêm đã khuya, hắn cố kéo dài thời gian không trở về nhà, khiến cho cô gái nhỏ suy nghĩ nhiều mà uống bia, Lục Dục Chi đành phải chờ ngày mai vào ban ngày sẽ hỏi tội cô.

Cô gái nhỏ rất quật cường, hắn dùng giọng điệu của người đại diện gửi tin nhắn cho cô, lo sợ rằng cô không tin. Chẳng qua chính bản thân hắn chưa thể suy nghĩ rõ ràng, không dám trực diện gặp mặt cô, hắn sợ chính mình tiếp tục xúc động làm ra những chuyện không thể xóa nhòa, cô gái của hắn còn nhỏ, vẫn là cô bé ngốc nghếch chưa hiểu sự đời.

Lục Dục Chi thở dài một hơi, đắp chăn cho Lục Chi.

Động tác của hắn kinh động đến người trên giường, cánh tay hắn bị cô bắt lấy và ôm vào trong ngực. Lục Dục Chi đành phải quỳ một gối xuống mặt giường bên cạnh, ôm cô vào lòng tránh cho cô đập đầu vào thành giường.

Hắn ôm Lục Chi trấn an vỗ về, hát cho cô nghe bài đồng dao tự hắn biên soạn lại: "Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân ái của anh, đôi tay anh nhẹ nhàng ôm em. Khe khẽ đung đưa cho em mau mau ngủ yên, ngủ đi, ngủ đi, bảo bối Chi Chi ngoan ngoãn."

Giọng trầm thấp, tiếng hát trong veo, tình ý miên man, dường như Lục Chi ở trong mộng quay trở về khi còn nhỏ.

***

Mấy tháng sau khi mất cha mẹ, mỗi đêm Lục Chi đều mơ thấy ác mộng.

Tai nạn xe cộ tựa như một cái đòn roi nghiêm trọng, đánh nát tan tành tuổi thơ tốt đẹp của Lục Chi, vốn một nhà bốn người hạnh phúc, trong một đêm chỉ còn lại Lục Dục Chi và Lục Chi.

Đám họ hàng hai bên ngày thường không lui tới bấy giờ sôi nổi tiến tới quan tâm quyền nuôi nấng hai anh em, thay đổi các phương pháp dụ dỗ Lục Chi, còn lừa gạt cô bé nói Lục Dục Chi là dã chủng, chỉ có Lục Chi mới có quan hệ huyết thống với bọn họ, còn có người biếи ŧɦái động tay động chân với cô bé 6 tuổi.

Lục Chi bé nhỏ bị kinh sợ gào khóc, trốn ở trong ngực anh trai không muốn thấy bất kỳ kẻ nào, nói bất kỳ lời nào. Đôi mắt thiếu niên 12 tuổi hung ác nhìn thẳng đôi mắt đám họ hàng giống như hổ rình mồi, rõ ràng thân hình tuổi tác so với đám người trưởng thành có chênh lệch rất lớn, nhưng ánh mắt hung ác rất giống sư tử muốn ăn thịt người, miệng há to như muốn uống chậu máu, sát khí muốn chém gϊếŧ bọn họ.

Thiếu niên bảo hộ em gái ở sau lưng mình, đuổi đi tất cả đám họ hàng thân thích thèm muốn khối di sản kếch xù. Tìm được tên cặn bã dám động tay động chân với em gái kéo đến ngõ nhỏ âm u, đánh đến gần chết, phế đi cái đó của tên đàn ông.

Đó là lần đầu tiên thiếu niên 12 tuổi sinh ra ý niệm muốn chém chết người, nhưng mà bởi vì còn phải chăm sóc em gái, hắn không thể xúc động.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thật vô dụng, rất vô lực, không có cha mẹ thì không thể làm được gì, bình thường mọi người đều gọi hắn là thiên chi kiêu tử* nhưng giờ đây hắn không thể bảo hộ tốt được em gái của chính mình.

* Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Vì vậy từ ngày đó Lục Dục Chi bắt đầu thay đổi, trở nên không vui cười, trầm mặc ít nói, tính cách lạnh lùng.

Đối với Lục Dục Chi mà nói, hắn vẫn là người anh trai bầu bạn với cô từ nhỏ, rõ ràng là một Hoàng tử nhưng lại sẵn sàng nguyện ý trở thành Kỵ sĩ của riêng một mình cô.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~