Chương 10: Cơn ác mộng ❄

Editor: Cindy

Một nửa đoạn trước cơn ác mộng của Lục Chi là khung cảnh máu tanh khi cha mẹ rời đi, nửa đoạn sau là hình ảnh tên cặn bã sờ mó trên người cô làm cô cảm thấy ghê tởm.

Tai nạn xe cộ phát sinh, trong nháy mắt cha mẹ gắt gao bảo hộ Lục Chi ở dưới thân, Lục Chi chỉ cảm thấy được trên mặt mình thấm ướt nước đang chảy xuống.

Chờ đến lúc đội cứu hộ đến, mới dám mở mắt, đôi tay nhỏ bé run run rẩy rẩy vươn ra sờ soạng gương mặt một cái, cúi đầu nhìn xuống là một mảnh máu đỏ tươi, là máu của mẹ, Lục Chi sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, thời điểm cô tỉnh lại, bên giường bệnh chỉ có một mình anh trai.

Trên người anh trai còn mặc đồng phục, sắc mặt tái nhợt, thấy cô tỉnh lại, ôn nhu an ủi cô nói rằng không có việc gì.

Cô khóc lóc muốn tìm cha mẹ, cảm xúc sau tai nạn xe cộ như cơn sóng cuộn trào, mãnh liệt đánh vào trong lòng. Cô chỉ nhớ rõ từ trên mặt mình sờ xuống được một bãi máu, còn có cái ôm ấm áp vào trong ngực lần cuối cùng của mẹ.

Lục Dục Chi ôm Lục Chi bé nhỏ, dụ dỗ cô ngủ, nói với cô rằng cha mẹ đi đến một nơi rất xa, muốn ở trong giấc mộng gặp mặt Chi Chi, chỉ cần Chi Chi ngủ rồi thì có thể nhìn thấy cha mẹ.

Lục Chi tin, lau khô nước mắt, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, cái miệng nhỏ lẩm bẩm: "Chi Chi ngủ rồi, Chi Chi muốn ngủ rồi..."

Lục Dục Chi bất quá cũng chỉ là đứa trẻ nhơ nhỡ, sau khi Lục Chi ngủ say, vội vàng chạy đi xử lý hậu sự cho cha mẹ vừa gặp tai nạn xe cộ, di thể có tổn hại nên hắn lựa chọn hỏa táng.

Tai nạn xe cộ do ngoài ý muốn, bồi thường của phía bảo hiểm và di sản thừa kế hết thảy đều đặt ở trước mặt Lục Dục Chi.

Lục Chi không biết Lục Dục Chi mang theo cái dạng tâm tình gì khi đi xử lý những việc đó, chỉ biết thời điểm cô tỉnh lại, anh trai ghé nằm ngủ ở bên cạnh giường, đôi tay nắm chặt tay cô, thần sắc mệt mỏi, làn da tái nhợt, bọng mắt thâm đen.

Lục Chi vừa thoáng động thì Lục Dục Chi lập tức bừng tỉnh, thiếu niên ôm em gái, thấp giọng nói: "Chi Chi, sau này chỉ có hai người chúng ta." Giọng nói khàn khàn, rõ ràng là âm điệu sau khi khóc xong.

Lục Chi không hiểu, ở trong giấc mơ cha mẹ còn đang nói muốn đưa cô đi chơi công viện giải trí.

"Vì sao? Cha mẹ đâu?" Cô hỏi.

"Cha mẹ ở trên trời, bọn họ sẽ luôn nhìn chúng ta, phù hộ chúng ta. Chi Chi phải ngoan, phải nghe lời anh, cùng sống tốt với anh được không?"

"Được." Lục Chi 6 tuổi không hiểu tai nạn xe cộ là gì, tử vong là gì, vĩnh biệt là gì. Cũng may còn có Lục Dục Chi ở bên cạnh cô, trong giấc mơ cô còn có cha mẹ.

Chẳng qua khối di sản kếch xù có sức hấp dẫn quá lớn, những họ hàng thân thích thừa dịp ở trong tang lễ cha mẹ Lục Chi, la lối khóc lóc xoi mói nhau.

Lục Dục Chi bận rộn giải quyết những rắc rối, tranh cãi của đám họ hàng và những người bạn tốt lúc sinh thời của cha mẹ, sơ suất quan sát Lục Chi, bị tên cặn bã chui vào kẽ hở phòng bị đó.

Lấy lý do đưa Lục Chi đi gặp anh trai, dẫn Lục Chi vào một căn phòng nhỏ.

Muốn Lục Chi đáp ứng kí tên, quyền nuôi dưỡng sẽ nắm chắc trong tầm tay hắn ta. Lục Chi thấy trong phòng không có anh trai, giãy giụa muốn đi ra ngoài.

Tên cặn bã thấy không làm gì được cô bé, ngay sau đó bại lộ bộ mặt tàn bạo của mình, miệng chửi như tát nước cái tiểu nha đầu Lục Chi, đáng đời cha mẹ bị chết. Dùng lực mạnh mẽ áp chế Lục Chi đang giãy giụa kháng cự, kiên quyết cưỡng ép lôi kéo Lục Chi vào trong góc phòng, rút dây thắt lưng quất đánh.

Tên cặn bã này xưa nay có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên say rượu đánh bạc. Vốn tưởng rằng có thể lừa cô bé để giành lấy quyền nuôi dưỡng, sau đó thoải mái tiêu xài hoang phí đống gia tài đó. Ai ngờ cô bé 6 tuổi không những không thể lừa gạt ký tên, còn dám đá hắn ta cắn hắn ta, khóc nháo hô to muốn tìm anh trai.

Mưu kế này vốn dĩ là ý muốn nhất thời, căn phòng nhỏ cách tang lễ không xa, hắn cũng sợ cô bé hét chói tai sẽ gọi người tới đây. Thô bạo cởi tất của cô bé xuống rồi nhét vào trong miệng cô, túm tóc cô bé lôi vào trong góc, rút ra dây thắt lưng của bản thân, hung hăng quất đánh vào trên người cô bé. Trong miệng hùng hổ chửi rủa, cô càng khóc thì càng đánh nhiều thêm mấy cái.

Đánh đến lúc cô bé chịu đàng hoàng, nơm nớp lo sợ co rúc ở trong góc, đầu vùi xuống đầu gối, cả người phát run, hắn ta lúc này mới hài lòng thu hồi dây thắt lưng. Vươn bàn tay thô lỗ đυ.ng chạm da thịt non mềm của cô bé, nắm tay cô bé tùy ý lăn mực đỏ muốn đóng dấu lên bản thỏa thuận quyền nuôi dưỡng.

Nhưng cô bé vừa rồi chịu ngoan ngoãn lại bắt đầu giãy giụa, sống chết không chịu ấn tay. Bị hắn dùng vũ lực cương quyết áp chế, cô bé há mồm dùng hàm răng sắc bén cắn vào tay người đàn ông nhất thời không để ý, cắn ra máu, hắn ta bị đau vung tay cho cô bé một bạt tai thật mạnh, quăng ngã cô bé sang một bên cách đó không xa.

Cô bé nhanh chóng nhân cơ hội đứng dậy, mở cửa điên cuồng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô to.

Lục Dục Chi nghe thấy tiếng chạy tới nhìn chính là cảnh như vậy, quần áo trên dưới ở trên người em gái rách nát, phía dưới còn có vết roi đánh ứ máu, mặt mũi sưng đỏ dấu bàn tay.

Lửa giận của thiếu niên ngút trời, vội mang theo vài người đi vào căn phòng nhỏ tìm tên cặn bã, nhưng tên đó thấy tình thế không ổn, đã sớm chạy.

Sau khi Lục Chi thoát nạn, khóc đến không thở được, không chỉ có vết thương trên người đau, mà cả người đều sợ hãi.

Lục Dục Chi đưa cô đi bệnh viện, Lục Chi kháng cự tất cả sự tiếp xúc của người khác phái, chỉ cần nhìn thấy dáng dấp cao lớn của phái nam liền sợ hãi, đến cuối cùng chỉ có thể đổi thành bác sĩ nữ kiểm tra bôi thuốc cho Lục Chi.

Từ đó về sau, trong mộng của Lục Chi chỉ có bóng tối.

Cô biết cha mẹ không phải đi lên trời, mà đã chết.

Hiện tại cô ngoại trừ anh trai, ai cũng không thể đυ.ng chạm vào, một lần chạm chính là đau, là sợ hãi, là bất an run rẩy. Nó thâm nhập tận vào xương tủy, đêm tối cũng không dám đi vào giấc ngủ.

Mỗi đêm Lục Dục Chi đều ở bên cạnh cô, hát đồng dao cho cô nghe, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình an ủi cô bé.

Cứ như vậy một mực ở bên, một mực hát vào mỗi buổi tối, thẳng cho đến khi cô gái nhỏ dậy thì.

Nam nữ khác biệt, huống chi hai người không có quan hệ huyết thống, ác mộng của cô gái nhỏ cũng ít xảy ra hơn.

(Cindy: Quá khứ của hai anh em cũng thật đáng thương!)

***

Bài đồng dao này, Lục Chi ở trong mộng nghe không rõ ràng, chỉ cảm thấy quen thuộc lại thân mật.

Lần này cô không muốn ngủ, cô muốn nhanh chóng tỉnh lại, để nhìn xem người đang hát đồng dao có phải người thật hay không, anh trai của cô có phải đã trở về nhà rồi hay không?

Lục Chi nỗ lực mở to đôi mắt sương mù mờ mịt, cảm giác say khiến cho cô hơi chậm chạp.

"Ca ca? Là em đang nằm mơ sao?"

"Ân, Chi Chi ngoan ngủ rồi."

Thanh âm của anh trai đang ôm cô mềm nhẹ, thay đổi tư thế ôm ấp, muốn đem cô đặt vào trong chăn, đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Chi nghĩ nếu đây là trong mộng, vậy thì không cần bận tâm.

Cô đột nhiên vươn tay vòng qua cổ người đang ôm cô, kéo sát người đó đến gần mình, hôn lên đôi môi tản ra mùi hương mê người.

Đôi môi này vừa lạnh vừa mềm, còn có chút vị ngọt, Lục Chi nghĩ hóa ra đôi môi của anh trai giống kẹo bông gòn nha.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~