Chương 41: "Chi Chi cuối cùng thuộc về một mình anh" (H xe chấn) ❄

Editor: Cindy

Dứt lời, Lục Dục Chi đỡ dươиɠ ѵậŧ, dùng khí thế không thể ngăn cản hung hăng cắm vào tiểu huyệt.

Trong nháy mắt đau đớn truyền tới não bộ, Lục Chi mở đôi môi anh đào, thét chói tai thành tiếng, tay chống trên lưng ghế đan vào trong tóc Lục Dục Chi.

Hỗn hợp nước mắt lớn chừng hạt đậu và mồ hôi mỏng chảy xuống, thấm ướt đầu vai Lục Dục Chi.

Một cảm giác tầng trở ngại bị xé rách rõ ràng, dươиɠ ѵậŧ cường thế xông phá.

Lục Dục Chi thương tiếc hôn nước mắt trên gương mặt Lục Chi, tầng tầng mị thịt bên trong tiểu huyệt bao bọc qυყ đầυ và phân thân, kẹp chặt hắn không thể động đậy.

Dươиɠ ѵậŧ thâm nhập hoàn toàn, mông Lục Chi nảy lên theo nhịp điệu động tác của hắn, hai viên trứng dái vỗ vào hoa môi.

Cô gái nhỏ chống tay trên lưng ghế, vùi đầu trong l*иg ngực hắn khóc thút thít.

Lục Dục Chi bị tiểu huyệt chặt chẽ làm cho hết sức khó chịu, không ngờ dươиɠ ѵậŧ ở trong gian nan khó khăn càng phồng lớn thêm mấy phần.

Hắn thở hổn hển, ở bên tai cô gái nhỏ dụ dỗ: "Bảo bảo ngoan, không khóc, là anh hư."

"Ô ô ô... Hừ, đau quá a." Nội tâm Lục Chi rống to, vui sướиɠ trong thịt văn đều là gạt người ta!

Dươиɠ ѵậŧ Lục Dục Chi cắm bên trong tiểu huyệt, cô gái nhỏ thì nằm bò trên người hắn khóc, một tay hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay vỗ về trấn an bờ lưng trần trụi, da thịt dưới lòng bàn tay, xúc cảm trơn mịn.

"Còn đau không?" Tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ trên người nhỏ dần, eo vặn vẹo nhẹ nhàng mấy cái.

Cô chôn ở trong l*иg ngực hắn, cọ cọ ngực hắn, Lục Dục Chi cười khẽ: "Chi Chi nằm ở trên người anh, cho nên Chi Chi tự mình động vài cái có được hay không?"

Lục Chi không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tựa như thế này ——" Hai tay Lục Dục Chi nâng mông cô, di chuyển người về phía trước, nhấc lên một cái rồi nhấn xuống lặp đi lặp lại. Dươиɠ ѵậŧ bị mị thịt bên trong tiểu huyệt cọ xát, cánh mông đột nhiên vỗ vào trên đùi, hai viên trứng dái dường như cũng đánh lên hoa môi, chọc cho hoa đế run lên.

Đau nhức qua đi, chính là một cảm giác trống rỗng mãnh liệt, trong cơ thể bị dươиɠ ѵậŧ căng đến tràn đầy, cắm bất động ở một nơi. Dươиɠ ѵậŧ xô đẩy tầng tầng nếp nhăn mị thịt xung quanh, cảm giác tê dại tầng tầng lớp lớp kí©h thí©ɧ Lục Chi.

Người đàn ông đỡ cơ thể cô nhấp động trên dươиɠ ѵậŧ của mình, hoa môi bị trứng dái vỗ vào phát ra âm thanh 'Bạch bạch' và huyệt thịt bên trong bị dươиɠ ѵậŧ ma sát, cảm giác ngứa ngáy, khiến cô vừa xấu hổ lại ham muốn.

Lục Chi đong đưa eo, cũng bắt chước theo, nâng mông để cho cơ thể nghiêng về phía trước, hai vυ" cọ cọ ngực lớn của người đàn ông, chờ qυყ đầυ sắp đến miệng huyệt, chậm rãi ngồi xuống.

Lặp đi lặp lại như thế mấy cái, cũng không biết là ai đang tra tấn ai.

Lục Dục Chi cảm thấy lựa chọn để cho cô gái nhỏ chủ động tự thọc vào rút ra là sai lầm, mỗi một động tác đều bị thả chậm tốc độ mấy lần, dươиɠ ѵậŧ cảm thụ từng tầng chặt chẽ, cảm thụ mị thịt nhúc nhích, trứng dái dính một chút mật dịch trên hoa môi. Mỗi chút kɧoáı ©ảʍ được phóng đại vô hạn, hắn suýt nữa giao nộp toàn bộ súng đạn ở trong huyệt thịt.

Lục Dục Chi hít sâu, vỗ vỗ mông cô gái nhỏ: "Nhìn một chút Chi Chi làm thế nào ăn hết anh."

Hắn hạ lưng ghế nằm ngang, ôm cô xoay người một cái, đặt cô nằm xuống lưng ghế, để hai tay cô vòng qua cổ mình, thân thể đè trên người cô.

Đầu gối hắn quỳ trên ghế ngồi, đôi chân thon dài của cô gái thì duỗi thẳng về phía sau lưng hắn, chạm đến mặt sau hàng ghế đầu tiên. Lục Dục Chi nắm đôi chân ngọc quấn quanh hông hắn.

Lưng hắn cúi thấp, mông vểnh lên, đong đưa vòng eo khoẻ mạnh, bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra.

Mỗi một lần đều thối lui đến miệng huyệt, sau đó đâm vào thật sâu, mỗi lần vừa hung hãn vừa sâu.

Lục Chi chịu không nổi rêи ɾỉ: "Ca... Ca ca... Chậm, chậm một chút..."

Lục Dục Chi liếʍ hôn xương quai xanh, động tác thọc vào rút ra nhanh hơn, trứng dái vỗ vào mông và hoa môi, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong tiểu huyệt đâm chọc quấy loạn thật nhanh, dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi, ào ạt chảy ra, dính ướt lôиɠ ʍυ, nhỏ giọt xuống đệm ghế thậm chí rơi xuống sàn xe.

Lục Chi bị đâm rung đùi đắc ý, hai vυ" phập phồng dao động, rêи ɾỉ ngâm nga không ngừng, khẽ hé miệng, còn có một chút nước bọt từ khoé môi chảy ra.

Miệng huyệt dưới thân phấn nộn, một cây dươиɠ ѵậŧ thô dài liên tục ra ra vào vào, hoa huyệt non mềm nuốt vào nhả ra thu nạp. Mị thịt bên trong tiểu huyệt bị cắm cắи ʍút̼, lưu luyến dươиɠ ѵậŧ đi vào, hai viên trứng dái đập mạnh khiến cho hoa đế cũng bị sưng .

Dươиɠ ѵậŧ như máy đóng cọc cắm không ngừng nghỉ bên trong tiểu huyệt, kɧoáı ©ảʍ như sóng đánh, dời non lấp biển đi tới.

Hoà âm tiếng nước 'Phụt phụt' và âm thanh va chạm 'Bạch bạch bạch' vang lên, còn có tiếng gầm nhẹ thở gấp của người đàn ông và tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của người phụ nữ, ở bên trong buồng xe nhỏ hẹp, ngâm nga khe khẽ.

Xe hơi ngừng đỗ dưới tán cây, không ngừng lay động, lốp xe dường như sắp chịu không nổi sự chèn ép.

Nếu đến gần chút, còn có thể dựa vào cửa kính bịt kín nghe được tình ý triền miên quấn quýt ở bên trong.

"A... Chậm, chậm một chút nha..." Lục Chi rêи ɾỉ làm nũng, bụng nhỏ nhịn không được co rụt, tiểu huyệt càng kẹp chặt khít dươиɠ ѵậŧ.

Lục Dục Chi thiếu chút nữa không nín được tinh hoa, bàn tay to vỗ mông Lục Chi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của bảo bảo kẹp thật chặt!"

Hắn kêu chỗ chặt chẽ mê người kia là tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, Lục Chi chợt nghe không kịp phản ứng, cơ thể đột ngột cứng đờ, bên trong tiểu huyệt tràn lan hoa dịch.

Lục Dục Chi không ngờ rằng hắn tuỳ tiện thuận miệng nói mấy từ dâʍ ɭσạи, có thể khiến cho cô gái nhỏ dưới thân phản ứng lớn như vậy, thịt mềm bao bọc phân thân, âʍ ɦộ kịch liệt phập phồng, mật dịch tưới trên qυყ đầυ.

"Bảo bảo dâʍ đãиɠ, nhanh như vậy đã tới cao trào sao? Tiểu huyệt kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn của anh đến mức không nhúc nhích được, còn có muốn anh ch*ch nát tiểu huyệt dâʍ đãиɠ hay không?"

Lục Chi bị ngôn ngữ của hắn kí©h thí©ɧ, du͙© vọиɠ trong cơ thể như sóng trào, hàm răng sắc bén cắn một ngụm trên vai người đàn ông, bực bội quát hắn: "Không, không cho nói!"

"Bảo bảo tốt, anh không nói, anh là xấu xa nhất, cầu bảo bảo yêu thương anh." Da mặt Lục Dục Chi dày như tường thành, tiến lùi tự nhiên.

Ngoài miệng nói xin tha, dươиɠ ѵậŧ cơ hồ còn nhiều lần thâm nhập vào hoa tâm hơn, nhàn nhạt đâm chọc miệng tử ©υиɠ, qυყ đầυ bị cái miệng nhỏ chỗ sâu kia mυ"ŧ vào, mị thịt bốn phương tám hướng ngọ nguậy bao bọc phân thân, mỗi một điểm nhạy cảm đều được chiếu cố đến.

Giống như vô số cái lưỡi liếʍ mυ"ŧ, nếp nhăn bên trong tiểu huyệt bị phân thân đẩy ra, lúc phân thân muốn rút ra thì nó cắn chặt không tha.

Động tác đâm rút của Lục Dục Chi sắp tới trình độ cao nhất, dươиɠ ѵậŧ không ngừng nghiền mài miệng tử ©υиɠ, lại không đi sâu vào. Giọng Lục Chi gần như khàn đặc, nhưng mà người đàn ông còn phát tiết chưa xong.

Miệng tử ©υиɠ yếu ớt hút qυყ đầυ giảo hoạt, muốn mời nó đi vào chơi đùa, không biết làm sao khi nó khăng khăng không đi vào yêu thương.

Bụng nhỏ của Lục Chi co vào theo quy luật, bủn rủn vì động tác mυ"ŧ của miệng tử ©υиɠ.

Cô rốt cuộc chịu không nổi, khàn giọng khước từ người đàn ông mạnh mẽ làm: "Không... Từ bỏ..."

Tóc mái ướt mồ hôi dính trên huyệt thái dương, hai má ửng hồng, hai vυ" lay động cũng sắp mệt mỏi. Cặp mông va chạm nhiều lần xuống ghế ngồi, đỏ bừng một mảnh, vừa đau vừa ngứa.

Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục mạnh mẽ xông pha.

Huyệt thịt chợt run rẩy, cắn dươиɠ ѵậŧ, kẹp chặt đến mức thái dương Lục Dục Chi nổi đầy gân xanh.

Vẫn không hề dừng lại việc tra tấn, dùng sức thọc vào rút ra mấy chục cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi huyệt thịt chặt chẽ.

Dươиɠ ѵậŧ run rẩy đặt trên bụng nhỏ của Lục Chi, bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo phần bụng phập phồng, chảy xuôi xuống phía dưới, dính ở trên lôиɠ ʍυ, rơi trên đệm ghế.

Miệng huyệt bị dươиɠ ѵậŧ căng lớn, co rút lại vài cái phun ra mật dịch, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.

Khó có thể tưởng tượng địa phương nhỏ bé như vậy, mới vừa rồi làm cách nào ăn nuốt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ cực đại.

Lục Dục Chi ôm cô gái nhỏ, vùi đầu ở bên cổ cô thong thả thở gấp.

"Ô ô ô, ca ca hư..." Lục Chi xụi lơ ở trên lưng ghế, cả người dính nhớp, trên da thịt mềm mịn trắng nõn phủ đầy dấu hôn xanh tím.

Lục Dục Chi hôn cánh môi mềm mại của cô, cười thoả mãn: "Chi Chi cuối cùng thuộc về một mình anh."

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~