Chương 40: "Những thứ này đều vì em mà chảy ra" (H xe chấn) ❄

Editor: Cindy

Tay nhỏ nghe lời sờ lên qυყ đầυ, dùng đầu ngón tay chọc chọc một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra từ lỗ nhỏ.

"Tê —— Đúng, bảo bảo ngoan, dùng ngón tay sờ ở bên kia."

Lục Chi giống như học sinh ngoan ham học hỏi, Lục Dục Chi dạy như thế nào cô lập tức làm theo.

Ngón tay thiếu nữ non mềm, trắng nõn thon dài, đặt ở trên qυყ đầυ to lớn của người đàn ông, đầu ngón tay chọc nhẹ, đảo quanh chất nhầy lỗ qυყ đầυ hình chuông.

Một cái tay khác nắm phân thân, vuốt ve trên dưới, nếp nhăn phân thân bị cô một tấc một tấc vuốt thẳng, gân xanh nổi đầy rối loạn trên dươиɠ ѵậŧ được bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô an ải thỏa đáng.

Phân thân vừa to vừa nóng, lòng bàn tay cô bị ma sát nóng bỏng, không bao lâu, Lục Chi mệt mỏi, tay nhỏ bủn rủn.

Cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Lục Dục Chi, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bao phủ kín bởi tìиɧ ɖu͙©, tràn đầy sảng khoái cùng ẩn nhẫn.

Đôi mắt hàm chứa biển sao trời mênh mông, đáy mắt đỏ ngầu, thấy cô ngẩng đầu nhìn hắn, người đàn ông tựa như khen thưởng hôn cô.

"Em... Em mệt mỏi rồi nha." Cô gái nhỏ bĩu môi làm nũng, đôi môi anh đào vừa mới bị hôn xinh đẹp ướŧ áŧ.

Dươиɠ ѵậŧ được cô gái nhỏ hầu hạ mấy cái, vẫn chưa đủ du͙© vọиɠ để bắn ra, cô gái nhỏ thì nũng nịu làm nũng kêu mệt mỏi, Lục Dục Chi bất đắc dĩ: "Bảo bảo ngoan đã nói muốn giúp anh mà."

Mặt Lục Chi đỏ bừng, cô, cô đã nói nha, nhưng ai bảo thứ đồ kia làm khổ như vậy, da thịt non mềm lòng bàn tay sắp bị ma sát thủng, tuy nhiên cô không có ý định muốn nghỉ ngơi.

"Ai, ai nói không giúp chứ... Muốn, nếu không em dùng... Dùng miệng?" Ngày hôm qua đọc thịt văn thấy phía dưới có nhiều bình luận muốn đọc các thể loại PLAY khác.

Trí nhớ Lục Chi rất tốt, nhớ kỹ có một cái gọi là khẩu giao, chịu đựng xấu hổ tìm tra Baidu, đã biết nó có ý tứ gì, cái từ ngữ này vẫn luôn bị cô nhớ kỹ.

Lục Dục Chi ngạc nhiên, không biết tại sao cô gái nhỏ đơn thuần do tự tay hắn chăm sóc có thể hiểu được dùng miệng chăm sóc, chỉ cần tưởng tượng dươиɠ ѵậŧ được cắm vào khoang miệng ấm áp ẩm ướt, dươиɠ ѵậŧ càng trướng đau hơn: "Học ở nơi nào, Chi Chi lại không ngoan?"

Lục Chi bối rối nói với hắn rằng đã học được từ việc đọc thịt văn, mím môi không nói.

Lục Dục Chi đành phải hung hăng khi dễ tay cô, nắm đôi tay nhỏ bủn rủn của cô, chơi đùa vỗ về trên dươиɠ ѵậŧ của mình.

Nghĩ đến cánh môi non mềm của cô, nghĩ đến tiểu huyệt chặt khít của cô, nghĩ đến bộ dạng nũng nịu của cô, mắt ngựa* co giật, trứng dái nhảy lên, phân thân tiết ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên.

* Mắt ngựa: Nó là một phần của cơ thể con người, nó thường đề cập đến khe ở giữa qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ người đàn ông. Nghĩa là mở niệu đạo, là lối thoát chung của nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Phun tung tóe trên bụng của hai người, trên tay, ghế ngồi. Lục Dục Chi nắm tay cô, đưa bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến trước mắt hai người: "Những thứ này đều vì Chi Chi mà chảy ra."

Lục Chi cực kỳ xấu hổ, ngày thường Lục Dục Chi chưa từng nói qua loại lời lẽ như thế này, trong đầu ngoại trừ lưu manh vô sỉ, thì không có từ ngữ khác hình dung Lục Dục Chi giờ phút này.

Lục Dục Chi mỉm cười, vươn đầu lưỡi, cuốn tất cả chất lỏng trên tay vào răng môi. Ngậm một ngón tay khác vào trong khoang miệng của chính mình, liếʍ láp chất nhầy trên ngón tay.

"Đừng, dơ..." Lục Chi nhíu mày, không kịp ngăn cản động tác của người đàn ông.

Lục Dục Chi ngậm ngón tay cô, lẩm bẩm nói: "Tay bảo bảo không hề dơ."

Chất lỏng của hắn thật tanh, không thơm ngọt ngào bằng cô gái nhỏ.

"Chi Chi, anh muốn tiến vào." Thời điểm hắn liếʍ láp ngón tay, dươиɠ ѵậŧ lại phồng cứng, ngẩng cao đầu khát cầu cô gái nhỏ.

Lục Dục Chi hít sâu một hơi, phun khí ở bên tai cô, cắn vành tai cô, vừa nói vừa đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình thử dò xét ma sát miệng huyệt không ngừng co rút.

Một tay ôm vòng eo cô, để cả người cô nằm ở trên người mình. Dươиɠ ѵậŧ rất nhiều lần trơn trượt trên dưới miệng huyệt, đột nhiên dùng lực.

Đôi tay Lục Chi chống ở phía trên lưng ghế dựa, miệng huyệt khó khăn lắm mới ăn nuốt được qυყ đầυ, ở vị trí nửa vời, hai người cùng hít một hơi.

Dươиɠ ѵậŧ bị miệng huyệt cắn chặt, không thể động đậy được phân nửa. Trán Lục Dục Chi nổi đầy gân xanh, miệng huyệt dưới thân Lục Chi thật nhỏ, bị qυყ đầυ căng mở trở nên trắng bệch.

Tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ đi đến hoa môi, hung hăng ấn đè một cái trên hoa đế, Lục Chi thét chói tai, cơ thể ngã xuống một chút, dươиɠ ѵậŧ bị mị thịt bên trong cắn chặt hơn mấy phần.

Lục Chi ngửa đầu hơi run rẩy, hai tay suýt chút nữa không chống đỡ nổi trên lưng ghế dưa.

Lục Dục Chi biết cô không dễ chịu, hắn đâu có thoải mái hơn, màn dạo đầu càng chi tiết tỉ mỉ, tiểu huyệt trơn nhẵn mới có khả năng chịu đựng khi bị dươиɠ ѵậŧ cực đại của hắn căng mở.

Hắn đành phải không ngừng kí©h thí©ɧ hoa đế, đánh lạc hướng sự chú ý của cô gái nhỏ.

Đôi môi hắn cắn vành tai cô, một đường liếʍ hôn, từ cổ đến xương quai xanh rồi xuống bầu ngực trắng như tuyết.

Qυყ đầυ khó khăn lắm mới được bên trong tiểu huyệt bao bọc lấy, kêu gào muốn vọt đi vào, nếp nhăn miệng huyệt đều bị vuốt thẳng.

Lục Dục Chi cắn răng, trên trán thấm ra mấy tầng mồ hôi mỏng, bàn tay an ủi hoa đế sau đó cầm nắm phân thân của mình.

"Đau thì hét lên, anh nhịn không được nữa."

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~