Chương 42: Là anh xúc động ❄

Editor: Cindy

Lục Chi nhỏ giọng khóc nức nở rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ, mặc kệ các động tác của Lục Dục Chi đều không tỉnh.

Lục Dục Chi chịu thương chịu khó mặc xong quần áo cho cô, ôm cô rời khỏi buồng xe tràn đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Xả đủ nước bồn tắm, Lục Dục Chi ôm cô rửa sạch sẽ cơ thể.

Trên người Lục Chi đều là vết tích hắn lưu lại, xanh xanh tím tím một mảnh vết hôn cắn yêu, khiến cho người ta nhìn thấy huyết mạch muốn phun trào.

Nước mặt trên khuôn mặt nhỏ của Lục Chi được Lục Dục Chi liếʍ mυ"ŧ từng chút, chóp mũi nhỏ ửng đỏ, chọc cho Lục Dục Chi cắn một ngụm, cô gái nhỏ trong lúc mơ ngủ dường như có cảm giác, cái mũi nhúc nhích, môi anh đào lầm bầm một chút.

Dươиɠ ѵậŧ mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu, đối mặt với thân thể mềm mại của Lục Chi, Lục Dục Chi không có cách nào đạt tới trình độ tự kiềm chế hoàn toàn, đành phải mắng một câu với tiểu huynh đệ nóng nảy của mình, tắm rửa sạch sẽ cho Lục Chi rồi nhét vào trong chăn ấm.

Từ lúc đón cô ở cổng trường, rồi đến triền miên mấy tiếng đồng hồ trên xe, bây giờ đã 9 giờ.

Lục Dục Chi đã ăn no Lục Chi, nên không cảm thấy đói, ôm cô cùng đi vào giấc ngủ.

Thân thể ôn hương nhuyễn ngọc* phối hợp với mùi sữa tắm thanh mát và hương thơm cơ thể trên người Lục Chi, phút chốc làm tiêu tan hết những ưu phiền trên người Lục Dục Chi.

* Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Lục Chi tỉnh lại một lần nữa vì đói bụng.

Ban đêm tháng 10 cũng không lạnh lắm, bên người giống như có một cái bếp lò, nóng hầm hập hun đốt cô.

Cô hơi cử động, chiếc gối dưới đầu cũng di chuyển theo cô, trước mặt giống như một bức tường lớn, Lục Chi dùng đầu cò cọ, gập cánh tay giơ về phía trước.

Đôi tay bất an sờ mó bức tường kia, mặt tường bằng phẳng rắn chắc, xuống chút nữa giống như ẩn giấu cây gậy gộc, cô tò mò nhéo nhéo, chọc cho đỉnh đầu không ngừng phun khí nóng mãnh liệt.

"Tê —— Chi Chi ngoan, véo một lần nữa, thì anh phải trừng phạt em thật hung ác." Hơi nóng mở miệng nói, tinh thần vốn ban đầu hỗn độn bỗng nhiên thanh tỉnh.

Lục Chi mở mắt ra, phát hiện bức tường là ngực Lục Dục Chi.

Đôi tay đυ.ng phải gậy gộc, là của hắn ——

Lục Chi không dám nhìn nữa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi tay chống đẩy ngực người đàn ông.

Lục Dục Chi cười khẽ, l*иg ngực chấn động khiến cho Lục Chi càng thẹn thùng.

Cô vội xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông.

Có lẽ do động tác xoay người quá mạnh mẽ, co rúm hai chân và địa phương sưng to dưới thân, Lục Chi đau đến cau mày, nhỏ giọng lên tiếng.

Thanh âm vẫn khàn khàn, cô khàn giọng rầu rĩ mở miệng: "Em... Em đói."

Lục Dục Chi nhận thấy được cô kêu lên, thật cẩn thận kéo cô ra khỏi l*иg ngực hắn, đứng dậy và quay sang phía bên kia của giường.

Đèn ngủ phòng ngủ được bật mở, bỗng nhiên bị một bóng dáng cao lớn che chắn, phòng ngủ nhất thời tối sầm trở lại.

Lục Dục Chi quỳ một chân bên giường, cúi người, một nụ hôn rơi xuống trên trán cô gái nhỏ.

Thấp giọng dỗ cô: "Bảo bối ngoan, để anh nhìn chút, có phải sưng khó chịu hay không?"

Lục Chi ngơ ngác, không hiểu hắn muốn xem nơi nào, một đôi mắt hạnh nhân trợn tròn nhìn người đàn ông.

Lục Dục Chi thừa dịp cô đang ngẩn người, xốc chăn vén lên.

Sau khi tắm rửa xong chỉ mặc cho cô một chiếc váy ngủ, qυầи ɭóŧ vẫn chưa mặc, sợ cô gái nhỏ ngủ không an phận bị qυầи ɭóŧ ma sát động chạm hoa huyệt.

Vén váy ngủ lên đến mông, hơi hơi bẻ đôi chân trắng trẻo thon dài của cô ra, hoa huyệt bất ngờ không kịp đề phòng đập vào mắt người đàn ông.

Hoa môi một vòng non đỏ, có chút sưng, dấu vết bị hắn yêu thương quá mức còn chưa tiêu tan.

Tiểu huyệt đáng thương dường như run run rẩy rẩy phơi bày trước mắt hắn.

Dưới thân chợt lạnh, Lục Chi đột nhiên thanh tỉnh, vội vàng kéo váy ngủ xuống, che khuất hoa huyệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ướŧ áŧ, mím môi, sau đó nói một câu đứt quãng không hoàn chỉnh: "Anh... Em..."

Lục Dục Chi cúi người ôm cô gái nhỏ, trên người không mặc gì cả, bộ ngực nóng bỏng áp lên trên mặt cô gái.

"Là anh không tốt, anh quá xúc động, anh sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Ý định ban đầu của Lục Dục Chi là xin lỗi, ở trên xe muốn cô lần đầu tiên, cử chỉ không tránh khỏi xúc động. Lần đầu tiên lại gấp gáp như vậy, không tránh được dày vò cơ thể cô hư hại.

Lần này đã có kinh nghiệm, lần sau phải làm cho cô gái nhỏ thoải mái và dễ chịu, không lỗ mãng như vậy nữa.

Tuy nhiên nghe vào trong lỗ tai Lục Chi, Lục Dục Chi trở thành tra nam ăn sạch sẽ xong quỵt nợ.

Nước mắt không khống chế được tuôn trào, cô trời sinh tâm tư mẫn cảm, trong tình cảnh xấu như lúc này nó càng dễ bị tổn thương hơn.

Cô nhớ tới chuyện hot search, nhớ tới chuyện Lục Dục Chi lừa gạt không nói cho cô biết, nhớ tới uy hϊếp của Trình Thịnh...

Rõ ràng không lâu trước đây hai người mới ở trong xe nhỏ hẹp liều chết triền miên, vứt bỏ luân lý làm người.

Bây giờ Lục Dục Chi lập tức muốn vạch rõ giới hạn với cô, cái này làm sao có thể nha?

Cô đã muốn Lục Dục Chi từ lâu.

Cô suy nghĩ về việc liệu có một ngày nào đó anh trai sẽ thích cô không, suy nghĩ coi như không thể ở bên nhau cũng muốn vĩnh viễn làm anh em.

Suy nghĩ da thịt và cơ thể chính mình cùng anh trai dán sát hợp hai thành một, mãi cho đến thời khắc chân chính này, anh trai lại nói do hắn xúc động...

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~