Chương 39: "Bảo bảo nghe được tiếng nước không?" (H xe chấn) ❄

Editor: Cindy

Lục Chi dùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều đáp lại người đàn ông, ngón tay người đàn ông bị huyệt thịt gắt gao cắn, không thể động đậy.

Người đàn ông cố ý tách đôi chân đang kẹp khít siết chặt tay hắn ra, bàn tay rảnh rỗi của Lục Dục Chi vỗ nhẹ vài cái trên mông nhỏ.

Lại nắm tay Lục Chi đυ.ng chạm nơi dâng trào của chính mình, cái trán thấm ra mấy phần mồ hôi mỏng, giọng nói khàn khàn: "Bảo bảo ngoan đừng kẹp chặt như vậy, một lát nữa cái đồ vật xấu xa này còn phải đi vào trong cơ thể em, em càng chịu không nổi, để thả lỏng một chút, có được không?"

Mị thịt bên trong tiểu huyệt tầng tầng xô đẩy vặn xoắn ba ngón tay Lục Dục Chi, nếp nhăn chồng chất bao quanh ngón tay, để cho động tác thọc vào rút ra của hắn có chút gian nan.

Có lẽ nghe xong lời hắn dụ dỗ, Lục Chi buông lỏng chút, ở bên trong tiểu huyệt khó có thể tiến lên, ngón tay đâm thọc nhanh hơn.

Mị thịt miệng huyệt quay cuồng, thỉnh thoảng lật ra ngoài, dưới tốc độ ngón tay thọc vào rút ra nhanh hơn, mật dịch văng khắp nơi, 'Tí tách' rơi xuống đệm ghế ngồi, rơi vào trên quần người đàn ông.

Lục Chi bị cắm đong đưa ngực, dao động lắc lư như sóng nước, đầu ngửa ra sau, tiểu huyệt không ngừng co rút lại, nâng mông lên.

Lục Dục Chi nắn bóp cặp mông, môi cắn vυ" trắng như tuyết đang lay động, hầu như chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh còn lại kèm theo tiếng nước chảy 'Phụt phụt'.

"Bảo bảo nghe được tiếng nước không, kêu thật dễ nghe." Mới vừa tìm được chỗ mẫn cảm, ba ngón tay chuyên tâm đâm thọc, huyệt thịt từ bốn phương tám hướng vọt tới, cắn ngón tay.

"A... Ca ca... Đừng, em... Muốn..." Làn sóng kɧoáı ©ảʍ này dữ dội hơn bất kỳ cái gì, tiểu huyệt điên cuồng co rúm, mật dịch ào ạt phun toàn bộ ra.

Lục Chi ngửa đầu kêu khóc, thanh âm cũng khàn đặc, nước mắt theo gò má đỏ ửng cuồn cuộn chảy xuống.

Lục Dục Chi nhanh chóng rút ba ngón tay ra, phóng thích dươиɠ ѵậŧ đã sớm hừng hực của chính mình, mật dịch của Lục Chi dính ở ngón tay, vuốt ve qua loa ở trên dươиɠ ѵậŧ.

Dươиɠ ѵậŧ nóng rực mang theo hơi thở nam tính nóng bỏng, lập tức bật đến bụng nhỏ Lục Chi, chọc cho cả người cô run lên.

"Bảo bảo ngoan, mở mắt nhìn xem." Lục Dục Chi dụ dỗ cô gái nhỏ mở đôi mắt mông lung, để cho cô nhìn ngắm dươиɠ ѵậŧ cực nóng.

Dươиɠ ѵậŧ ngẩng cao đầu đứng thẳng đứng, phân thân màu đỏ thẫm có chút dữ tợn, thô chắc như cánh tay trẻ em, phía trên nổi đầy gân xanh, hai quả trứng gà lớn béo mập, lỗ nhỏ phía trên qυყ đầυ hơi mấp máy, có mấy giọt chất lỏng trong suốt chảy ra.

Lục Dục Chi bôi dâʍ ɖị©ɧ lên trên phân thân, nắm tay của Lục Chi, cầm dươиɠ ѵậŧ hắn. Tay cô quá nhỏ, cơ hồ khó có thể nắm giữ nó, nếp nhăn phân thân bị tay nhỏ một tầng một tầng đẩy đi lên, bao lấy qυყ đầυ, lại bị chậm rãi trượt xuống dưới.

Lòng bàn tay cô ấm áp, năm ngón tay khép lại nắm phân thân, một lên một xuống, hô hấp Lục Dục Chi dồn dập.

Hắn nắm tay cô làm cho động tác thong thả, chậm rãi. Một cái tay khác nắm tay Lục Chi nhéo nhéo xoa nắn thưởng thức hai viên trứng dái phình phình.

"Được... Xong chưa..." Lục Chi chỉ hé mắt nhìn một chút dươиɠ ѵậŧ sưng to trong tay, cũng không dám mở mắt nhìn nó nữa.

Dươиɠ ѵậŧ Lục Dục Chi bị tay nhỏ của cô đùa bỡn vô cùng thoải mái, tuy bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn hận không thể lập tức vọt vào u huyệt mất hồn, nhưng bận tâm cơ thể mảnh mai của cô gái nhỏ, sợ cô đau đớn nên vẫn chậm rãi khai thác.

Nghe được âm thanh của cô gái nhỏ hơi khàn khàn, Lục Dục Chi cười nhạt hôn lên đôi môi anh đào.

"Bảo bảo ngoan, phải làm cho anh thoải mái một lần thì mới đến lượt em thoải mái." Dươиɠ ѵậŧ còn chưa cao trào, nếu đột nhiên tiến vào tiểu huyệt, hắn lo sợ chính mình không khống chế được kêu gào thổi phồng trong cơ thể cô gái nhỏ, khi dễ cô thật hung ác.

Lý do càng xấu hổ hơn khó mở miệng đó là, một thân xử nam như hắn nếu cắm vào trong tiểu huyệt ngây ngô không được trong chốc lát đã bắn tinh, thì sẽ làm cô gái nhỏ chê cười.

Hắn đành phải cố né, dùng tay cô gái nhỏ vỗ về từng tấc từng tấc dươиɠ ѵậŧ.

Tất cả kỹ xảo thủ da^ʍ đều học được trong những lúc ảo tưởng về cô gái nhỏ, chờ đến thời khắc tay cô thật sự cầm trực tiếp vào dươиɠ ѵậŧ hắn, trong nháy mắt hắn vô cùng sảng khoái đủ để có thể bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cũng may hắn nén được lại.

Tiểu huyệt của Lục Chi bị mấy ngón tay làm cho cao trào không ngừng co rút, muốn ăn một lần nữa, tuy nhiên người đàn ông không thương tiếc cũng không làm gì chỗ đó nữa.

Bên trong tiểu huyệt ngứa ngáy, luôn luôn muốn xé rách sự xấu hổ trong lòng cô, ham muốn khao khát du͙© vọиɠ lớn hơn nhiều ý muốn tránh né trốn tránh.

Coi như đầu óc thanh tỉnh, cuối cùng cũng biết bản thân yêu thích bị anh trai ăn luôn, vứt những gông xiềng luân lý làm người, tuân theo tình yêu và ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

"Muốn, phải thế nào... Làm gì?" Lục Chi khó khăn diễn tả một câu nói nguyên vẹn hoàn chỉnh.

Chợt nghe lời này, cả người Lục Dục Chi chấn động, trái tim mềm nhũn một mảnh, cong môi mỉm cười.

Hóa ra, trận hoan ái này không chỉ một mình hắn trầm luân, cô gái nhỏ của hắn cũng trầm luân.

Cô gái nhỏ của hắn mềm mại hỏi hắn, phải làm sao. Quả thật là sự tra tấn ngọt ngào.

Lục Dục Chi hít sâu, phun ra hơi thở trầm đυ.c, dạy cô: "Đặt tay của em ở chỗ này."

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~