Chương 38: "Bảo bảo ngoan, thoải mái không?" (H xe chấn) ❄

Editor: Cindy

Áo sơ mi rộng mở, cơ bụng 6 múi không che giấu được lộ ra ngoài.

Da thịt màu mật ong, rốn lõm xuống, xuống chút nữa mơ hồ có thể nhìn thấy được lôиɠ ʍυ và qυầи ɭóŧ che đậy một vật to lớn.

Lục Chi nhắm mắt không dám nhìn, Lục Dục Chi cười khẽ dẫn đến l*иg ngực chấn động, cơ bụng mơ hồ rung động, tay Lục Chi đè trên ngực hắn, nóng như lửa đốt.

Lục Dục Chi trêu chọc cô, cầm đôi tay nhỏ mềm yếu không xương chuyển qua bụng mình.

Cơ bụng 6 khối đều đặn, dươиɠ ѵậŧ dâng trào dưới qυầи ɭóŧ phồng lớn. Lục Dục Chi dẫn tay nhỏ của Lục Chi, đốt lửa ở bụng mình, thỉnh thoảng đυ.ng chạm khố quần, thì lưu lại một lát.

Lòng bàn tay Lục Chi nóng bỏng, không hiểu rõ vì sao anh trai muốn tra tấn cô như vậy.

"Lục... Lục Dục Chi..." Lục Chi cắn môi, lần đầu tiên gọi đầy đủ họ tên hắn, tay bị người đàn ông nắm giữ không cho trốn tránh.

Người đàn ông cười khanh khách, đem đôi tay nhỏ không ngừng giãy giụa của Lục Chi ra phía sau lưng cô, dùng một tay chế trụ.

Thân thể Lục Chi trần trụi, đôi tay bị trói sau lưng, hai núi tuyết vểnh thật cao.

Người đàn ông cắn đôi môi anh đào của cô, liếʍ mυ"ŧ cánh môi mềm mại mấy lần.

"Làm sao vậy bảo bảo ngoan?"

"Anh buông tay em ra, em không muốn..." Lục Chi vặn vẹo cơ thể, hai tay cô bị người đàn ông đan chéo, xoay giữ cổ tay.

"Vậy bảo bảo không được sờ loạn, nếu không hiện tại anh lập tức tử hình Chi Chi ngay tại chỗ, đau đớn khóc nhè, anh cũng mặc kệ."

Rõ ràng là người đàn ông nắm tay cô sờ ngực sờ bụng hắn, tại sao muốn đổi trắng thay đen, Lục Chi cúi người hung hăng cắn một ngụm trên đầu vai người đàn ông, dấu răng trên dưới cong cong lưu lại rõ ràng trên da thịt người đàn ông.

Lục Dục Chi ở bên tai cô cười khẽ: "Cắn anh một lần, thì khi dễ em một hồi."

Hai chữ 'Khi dễ' được nói sắc tình lại ám ảnh, Lục Chi lập tức đỏ mặt, tựa như yểm nhĩ đạo linh*, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ dấu răng in lại.

* Yểm nhi đạo linh (Bịt tai trộm chuông): Thành ngữ ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.

"Hôm nay làm nũng đều vô ích." Người đàn ông bất đắc dĩ buông tha tay cô, một tay ôm eo thon của cô, một tay tìm kiếm bên trong u huyệt.

Hạt đậu nhỏ bên trong hoa môi bị ngón tay người đàn ông chơi đùa đã sớm thò đầu đứng thẳng, bởi vậy lần này hai ngón tay trực tiếp nhéo hạt đậu nhỏ lôi kéo ra phía ngoài.

Lục Chi chịu không nổi kí©h thí©ɧ này, ngửa đầu rêи ɾỉ yêu kiều, mật dịch bên trong tiểu huyệt dưới sự kí©h thí©ɧ phụt ra trên tay hắn, ướt sũng, 'Tách tách' từng giọt nhỏ xuống đệm ghế da.

"Nước của Chi Chi đều bị lãng phí ở trên ghế ngồi." Lục Dục Chi dùng ngữ khí tiếc nuối nói.

Hai ngón tay nắm viên thịt nhỏ vân vê, lại dùng lòng bàn tay có vết chai mỏng ấn ở trên hoa đế, bao phủ đảo qua đảo lại hoa hộ, những ngón tay còn lại thì sờ véo hoa môi múp míp.

Miệng nhỏ mở ra một chút để phun nhả mật dịch, Lục Dục Chi đưa một ngón tay ấn xung quanh miệng huyệt, rất nhiều lần đầu ngón tay như muốn đi vào bên trong miệng huyệt.

Hoa đế được ngón tay hầu hạ, run run rẩy rẩy, vừa sưng lại cứng, liên tiếp phun trào mật dịch.

Lục Chi bị tê dại ngứa ngáy tra tấn đã sớm mất sức lực, hai tay ôm đầu người đàn ông, núi tuyết vểnh cao đè ép trên ngực người đàn ông.

Thở hổn hển rêи ɾỉ yêu kiều, người đàn ông bỗng dưng ngẩng đầu hôn lên nước mắt vui thích nơi khóe mắt cô.

Giọng nói thấm đầy tìиɧ ɖu͙©, ở bên tai cô dụ dỗ: "Chi Chi ngoan, nhịn một chút nữa, anh sợ em đau."

Lục Dục Chi cắn một viên đầṳ ѵú, một cái tay khác cũng đi sang chơi đùa đầṳ ѵú bên kia, chỉ dư một cái tay chiếu cố hoa đế sưng to.

Ba viên thịt đồng thời bị kí©h thí©ɧ, cắn lôi kéo, xoa nắn vân vê, ba chỗ vui thích, khiến cho đầu óc Lục Chi trống rỗng, trong phút chốc một ánh sáng lóe lên, bên trong tiểu huyệt phun ra một dòng chất lỏng đặc sệt.

Hai má Lục Chi đỏ ửng, đôi mắt hạnh nhân mờ mịt sảng khoái, môi anh đào khẽ nhếch, rêи ɾỉ yêu kiều bật ra toàn bộ.

Thân thể sau cao trào mềm nhũn, hương vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, bên trong buồng xe nhỏ hẹp có thể tùy ý ngửi được.

Lục Dục Chi thừa dịp cô gái nhỏ hưởng thụ dư vị sau cao trào, duỗi một ngón tay bị lây dính mật dịch, ở miệng huyệt lầy lội, nhàn nhạt đâm chọc, chỗ nếp nhăn ở miệng huyệt bị đầu ngón tay vuốt phẳng một vòng.

Tiểu huyệt của Lục Chi đã phun đủ nhiều dâʍ ɖị©ɧ, Lục Dục Chi dùng ngón tay phối hợp dâʍ ɖị©ɧ, dò xét miệng huyệt, lại đi sâu vào bên trong thêm mấy phần.

Tiểu huyệt bao bọc lấy một ngón tay, mị thịt bên trong cắn chặt, tiểu huyệt của xử nữ vừa chặt chẽ vừa có sức hấp dẫn thật lớn.

Lục Dục Chi uốn lượn ngón tay moi đào bên trong tiểu huyệt, chờ có thêm khe hở, một ngón tay khác sát theo miệng huyệt đảo quanh.

Tiểu huyệt tham ăn mở miệng ra, hút luôn ngón tay thứ hai vào, dần dần, ngón tay thứ ba cũng tiến chung vào được.

Ba ngón tay đồng thời ở bên trong huyệt đạo, tìm kiếm điểm mẫn cảm của Lục Chi, bắt chước động tác đâm chọc giao cấu, chọc cho bụng nhỏ của Lục Chi kịch liệt co rút lại.

Như là đυ.ng phải điểm mẫn cảm, cơ thể Lục Chi đột nhiên cứng đờ, kêu hô thành tiếng: "Ngô... Đừng, đừng chạm vào nơi đó..."

Lục Dục Chi hiện giờ không phải mọi việc đều nghe theo ý em gái, hắn càng muốn đυ.ng chạm vào chỗ đó, đầu ngón tay đến đúng vị trí đâm chọc.

"Bảo bảo ngoan, thoải mái không?"

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~