Chương 37: Có mùi thơm (H xe chấn) ❄

Editor: Cindy

Mặt Lục Chi đỏ bừng, chợt nâng mông lên mong muốn thoát khỏi tình cảnh giày vò này, nhưng mà cô đã quên bản thân đang ở bên trong buồng xe nhỏ hẹp, đỉnh đầu chạm phải nóc xe, theo bản năng sinh lý đôi mắt hạnh nhân bật khóc vì đau đớn.

Lục Dục Chi nhịn không được cười thành tiếng, bàn tay to di chuyển từ eo đến đỉnh đầu vỗ về, khẽ xoa dịu dàng dỗ dành: "Bảo bảo ngoan, anh hôn hôn sẽ hết đau."

Một cái tay khác ấn nút hạ ghế dựa, hạ lưng ghế xuống nghiêng một vòng cung lớn, bất quá vẫn chưa bằng phẳng.

Eo Lục Chi di chuyển theo lưng ghế, đi theo người Lục Dục Chi nghiêng về phía trước, thân thể nằm bò trên người Lục Dục Chi, bộ ngực trần trụi dán sát vào quần áo hắn, hai bầu ngực mềm mại đè ở trên áo sơ mi.

Lục Dục Chi giữ sau ót cô, nhắm ngay đôi mắt đẫm lệ mυ"ŧ hôn, mυ"ŧ đi những giọt nước mắt đau đớn.

Đôi mắt Lục Chi bị hắn hôn, cách áo sơ mi hai đầṳ ѵú ma sát cơ ngực cứng cáp dưới lớp áo, mẫn cảm lại tê dại, đau đớn đỉnh đầu bị du͙© vọиɠ bao trùm.

Xấu hổ vì bị ép buộc dần dần tan rã, giọng nói mềm mại, giống như một con mèo con, thấp giọng thỉnh cầu: "Ngô... Khó chịu..."

Làm sao Lục Dục Chi có thể nghe không hiểu ý tứ của cô gái nhỏ, càng muốn tra tấn cô: "Chi Chi ngoan, đỉnh đầu khó chịu sao? Còn đau không?"

Lời nói ân cần quan tâm phối hợp với con ngươi giảo hoạt, Lục Chi xấu hổ hờn dỗi, không nói gì, chẳng qua mông nhỏ vặn vẹo ma sát bắp thịt người đàn ông phía dưới.

Sự hờn dỗi ngọt ngào chạm đến trong tâm khảm Lục Dục Chi, cô gái nhỏ e lệ ngượng ngùng, dùng mông nhỏ của mình cầu hoan.

Sự tự chủ của Lục Dục Chi có tốt như thế nào, đối mặt với Lục Chi đều phải sụp đổ tan rã, lập tức chìa tay cởi bỏ qυầи ɭóŧ Lục Chi, khó khăn lắm tuột đến chỗ chân uốn gập thì dừng lại, qυầи ɭóŧ bị lôi kéo, đùi ngọc trắng nõn thon dài của cô bị bẻ ra.

Khiến Lục Chi có chút không thoải mái, thấy người đàn ông không có ý định cởi sạch sẽ, cô đành phải tự lực cánh sinh.

Hai tay chống vào lưng ghế, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi chân quỳ gối trên đệm ghế duỗi về phía sau, cọ cọ ống quần người đàn ông, kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.

Bộ ngực mềm mại, đè ở trên mặt người đàn ông, một viên anh đào vừa vặn đặt giữa môi người đàn ông.

Lục Dục Chi bất đắc dĩ mở miệng, ngậm viên anh đào vào trong miệng, đôi tay giúp đỡ Lục Chi, cởi xuống qυầи ɭóŧ ném sang một bên ghế ngồi.

Bầu ngực mềm mại đè ở trên mặt, ngăn chặn hô hấp, Lục Dục Chi tựa như trừng phạt cắn viên anh đào một cái, Lục Chi cảm thấy đau nhói tê dại, làm cho vòng eo mềm nhũn, hai tay mềm mại bám trên vai người đàn ông, mông nhỏ một lần nữa ngồi trên đùi người đàn ông.

Người đàn ông tách hai chân chính mình ra, lại bẻ đôi chân trắng sáng của Lục Chi sang hai bên, nơi hấp dẫn trêu người bỗng chốc đối mặt với mặt đệm ghế ngồi màu đen.

Lòng bàn tay hơi thô ráp của Lục Dục Chi từ chỗ chân uốn cong đi vào chỗ sâu trong bắp đùi vuốt ve, lôиɠ ʍυ tinh nghịch ở bẹn đùi mang theo ẩm ướt khẽ chạm đầu ngón tay hắn.

Lục Dục Chi tò mò dùng bàn tay to bảo phủ, lôиɠ ʍυ thưa thớt chọc ngứa trên lòng bàn tay, hoa huyệt đã sớm lầy lội không chịu nổi, bàn tay chạm đến mật dịch ào ạt không ngừng.

Bàn tay bao lấy hoa huyệt co rút, một chút mật dịch xuyên thấu qua khe hở ngón tay, nhỏ giọt xuống mặt đệm ghế da đang ngồi.

Lục Dục Chi rút bàn tay ra, lòng bàn tay dính đầy chất nhầy trong suốt, phát sáng.

Hắn làm trò ngay trước mặt Lục Chi, đưa lòng bàn tay chuyển đến dưới lỗ mũi, cánh mũi khẽ nhúc nhích: "Nước của bảo bảo thật thơm."

Ánh mặt Lục Chi không dám nhìn thẳng hắn, toàn bộ vành tai đều đỏ, gò má nóng bỏng, coi như cô không hiểu rõ chuyện tìиɧ ɖu͙©, nhưng cô đã học sinh lý, lại là một sinh viên Y khoa, biết được mùi hương chỗ đó như thế nào, rõ ràng là... Có mùi tanh.

Trong đầu nghĩ, miệng vô tình nói ra.

Lục Dục Chi cười khẽ phản bác: "Có mùi thơm, nước của bảo bảo vừa thơm vừa ngọt."

Dứt lời, vươn đầu lưỡi, cuốn tất cả chất nhầy trong lòng bàn tay vào răng môi.

Vì muốn khiến cho người nào đó chú ý, còn phát ra thanh âm 'Tấm tắc' đáp lời.

Lục Chi vội vàng quay đầu lại, xòe tay, che miệng người đàn ông lại, không cho hắn phát ra âm thanh mắc cỡ.

Đáy mắt Lục Dục Chi mỉm cười, đầu lưỡi hơi liếʍ lòng bàn tay Lục Chi, nhiệt độ theo đầu lươi truyền đạt đến lòng bàn tay, đến trái tim, nóng bỏng và nồng nhiệt.

Lục Chi bị nóng rất nhanh thu hồi tay, lòng bàn tay có chút ướŧ áŧ, là nước bọt giữa răng môi Lục Dục Chi và dường như còn có dâʍ ŧᏂủy̠ do dưới thân cô chảy ra.

Lục Chi bực bội cực kỳ, đôi tay hướng đến áo sơ mi trước ngực người đàn ông lau chùi.

Tay nhỏ mềm mại không xương sờ loạn ở trước cơ ngực, thỉnh thoảng xẹt qua đầṳ ѵú người đàn ông dưới áo sơ mi.

Khiến cho hô hấp người đàn ông dồn dập, ngực nóng hổi, đôi tay cầm tay nhỏ quấy rối của Lục Chi, dẫn dắt nó châm lửa khắp nơi, cầm tay nhỏ cởi bỏ cúc áo sơ mi, từng viên từng viên từ trên xuống dưới, để lộ ra nửa người trên cường tráng.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~