Chương 34: Tại sao? ❄

Editor: Cindy

Lục Chi chưng từng thấy bộ dạng Lục Dục Chi như vậy lần nào, hàng lông mi khẽ run, mắt hạnh nhân trợn to, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ.

"Ca ca, Trình Thịnh anh ta..." Lời nói chưa kịp nói hết thì đôi môi đã bị người đàn ông lấp kín, hai cánh môi mỏng đột nhiên ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại không phòng bị, kín kẽ, không lọt một chút khe hở.

Đại não Lục Chi thoáng chốc một mảnh trống rỗng, ngơ ngác nhìn người đàn ông.

Người đại diện cũng ngây ngẩn cả người, chỉ vào Lục Dục Chi: "Cậu, cô, hai người..."

Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông liếc nhìn, liếc qua phong cảnh thay đổi nhanh chóng ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh mở miệng nói: "Dừng xe, đi xuống, có việc ngày mai nói."

Người đại diện bị khí thế của Lục Dục Chi dọa sợ tới mức không dám nói lời nào, vâng vâng dạ dạ đi theo tài xế xuống xe, nhìn người đàn ông gạt cần số, rất nhanh không thấy bóng dáng chiếc xe nữa, hai người họ mới hoàn hồn thanh tỉnh.

Người đại diện thầm mắng bản thân không có khí phách, lại nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, nghi hoặc xoa xoa mí mắt. Hoài nghi mắt mình có phải bị mù hay không, có cần đi bệnh viện kiểm tra hay không, chuyện phát sinh mới vừa rồi là chân thực sao, hay do hắn ta mệt mỏi suy nghĩ vớ vẩn?

Nhưng mà hắn ta vẫn không có khí phách, không dám thử dò hỏi điểm mấu chốt của đại ma vương đang trong cơn giận dữ một lần nữa.

Đành phải cùng tài xế đứng trong cơn gió lạnh, chờ bắt xe trở về công ty, đi xử lý sự tình sắp lên hot search.

Lục Chi ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt trống rỗng, ngơ ngác ngây ngẩn tập trung nhìn ở một chỗ. Ngón tay không chịu khống chế, sờ lên môi mình, trên môi tựa như còn lưu lại nhiệt độ của người đàn ông mới vừa rồi hôn cô.

Cái đầu nhỏ không động đậy một lúc, là anh trai hôn cô? Ở dưới trạng thái cả hai đều tỉnh táo? Là ảo giác của cô sao?

Tốc độ chạy xe của người đàn ông rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến khu nhà ở, hắn dừng xe ở trong một góc mà thường ngày hay đỗ để lén nhìn Lục Chi.

Lục Dục Chi xuống xe di chuyển đến hàng ghế phía sau, động tác muốn xuống xe của Lục Chi bị người đàn ông ngăn cản, cửa xe bị người đàn ông khóa lại.

Lục Chi bất an co rúm cơ thể, cố gắng hết mức di chuyển đến góc xe, thu lại đôi mắt hạnh nhân không dám nhìn Lục Dục Chi, cô biết anh trai tức giận, nhưng cô không biết hắn tức giận như vậy vì lý do gì.

Hai tay miết chặt vạt áo của mình, mái tóc dài trợt khỏi đầu vai, che khuất gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lục Chi.

Lục Dục Chi nắm quai hàm Lục Chi, khiến cho cô ngẩng đầu. Khóe môi giương lên một nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh lùng, buộc Lục Chi phải nhìn thẳng vào mình.

Cả người Lục Chi run rẩy, hai mắt nhắm chặt, cắn môi không dám kêu đau thành tiếng, những giọt nước mắt trong hốc mắt sắp trào ra.

Lục Dục Chi cười khẽ, thu hồi cơn sóng dữ trong mắt, gò má Lục Chi chậm rãi bị bắt áp sát người hắn, hơi thở nóng rực phun toàn bộ trên mặt cô, Lục Chi càng run rẩy. Cảm giác chèn ép và gặm nhấm trên người Lục Dục Chi quá mãnh liệt, Lục Chi khó mà đối mặt trực diện với loại khí thế này, cô không rõ anh trai từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy.

Trái tim cô đập 'Thình thịch', hai mắt nhắm nghiền, các giác quan còn lại thì nhạy cảm hơn gấp mấy lần. Cô có thể cảm nhận được hô hấp của Lục Dục Chi, khoảng cách với gương mặt cô vô cùng gần, giống như sắp đυ.ng chạm vào nhau.

Lục Chi không dám cử động, nước mắt lặng lẽ rơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một giọt nước mắt tươi sáng.

"Chi Chi, vì sao không ngoan?" Giọng nói Lục Dục Chi khàn khàn, bên trong chứa đầy vô số cảm xúc.

"Em... Em không có." Lục Chi run run rẩy rẩy mở miệng, thanh âm phát ra chính là thấp giọng khóc nức nở.

Lục Dục Chi nghe vào trong lỗ tai tràn đầy thương tiếc, song lần này hắn sẽ không mềm lòng buông tha như vậy.

"Tại sao tắt máy? Tại sao không tin anh? Tại sao muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông kia?"

Quỷ mới biết hắn bởi vì đợi thật lâu chưa thấy Lục Chi hồi đáp, thời điểm tan học gọi điện thoại cho Lục Chi thì biểu thị đã tắt máy, cho nên vô cùng lo lắng chạy tới cửa trường học, kết quả nhìn thấy hình ảnh người đàn ông khác dùng tay vuốt ve Lục Chi.

Hắn thấy không rõ sắc mặt của Lục Chi, nhưng Lục Chi không đẩy người đàn ông kia ra, mà để mặc người đàn ông đó đυ.ng chạm mình.

Đôi mắt hắn nhìn thấy hình ảnh kia, thâm tâm đau đớn vô cùng, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen xuất hiện, lời nói lấy chồng của người đại diện quanh quẩn bên tai hắn, yếu tố bạo lực trong cơ thể Lục Dục Chi dâng trào, trong chốc lát đạt tới giới hạn, hắn cũng không khống chế mình được nữa, phẫn nộ xuống xe muốn đánh chết cái tên đàn ông chướng mắt kia.

Mu bàn tay Lục Dục Chi nổi đầy gân xanh, nâng quai hàm Lục Chi lên, nhìn những giọt nước mắt mong manh của cô, thú tính bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

A, cô gái nhỏ của hắn, chỉ có thể là của một mình hắn.

Dứt lời, bất kể cái miệng nhỏ kia giải thích như thế nào, xin khoan dung ra sao, kháng cự thế nào, hắn đều phải hung hăng chiếm hữu cô, để chô cô biết, cô rốt cuộc không ngoan bao nhiêu.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~