Chương 33: "Em vì sao không ngoan?" ❄

Editor: Cindy

Thật vất vả chịu đựng đến giờ tan học, Lục Chi vội vã đi tới cổng trường.

Một đường cúi đầu, không cho người khác nhìn thấy mắt cô đỏ ửng.

"Lục Chi, tôi có lời muốn nói với cô." Trình Thịnh giống như gắn radar trên người cô, lại một lần nữa chính xác không sai lầm ngăn cản cô trước cổng trường.

Lục Chi không muốn tiếp Trình Thịnh, nghiêng người muốn đi vòng sang bên khác, hiện tại cô không có tâm trạng để nói chuyện với Trình Thịnh một lần nữa.

"Về Lục Dục Chi." Trình Thịnh tiến lên chặn đường đi của Lục Chi, cúi người nói ở bên tai cô.

Lục Chi nghe vậy run lên, không thể tin tưởng nhìn Trình Thịnh.

"Anh...Anh muốn nói gì?" Cánh môi Lục Chi bị cắn nhợt nhạt, một đôi mắt đỏ ửng, bất an nhìn Trình Thịnh.

"Người phụ nữ ở trên ảnh chụp kia chính là cô, đừng phủ nhận, trang phục ngày hôm đó của cô, tôi vẫn nhớ rõ ràng."

Lời nói của Trình Thịnh chuẩn xác, không cho Lục Chi cơ hội phản bác nói tiếp: "Làm sao đường đường là một hoa khôi giảng đường thanh thuần của trường Đại học Y, sau lưng ngấm ngầm cấu kết được với đại minh tinh, thì lập tức nói chia tay với tôi?"

"A, vốn tưởng rằng là một Ngọc nữ thanh thuần, kết quả chân đạp hai chiếc thuyền. Lục Chi, cô thật sự hết sức tàn nhẫn."

"Có phải cô đã sớm bị anh ta làm qua rồi đúng hay không, còn cả ngày tỏ vẻ ngây thơ trong sáng, đùa bỡn tôi vui lắm sao? Không sợ tôi đem chuyện này phơi bày ra ngoài ánh sáng cho mọi người biết sao?"

Lời Trình Thịnh nói vô cùng khó nghe, Lục Chi không nghĩ sẽ nói thẳng quan hệ anh em giữa mình và Lục Dục Chi, nhưng mà lại sợ Trình Thịnh thật sự đập nồi dìm thuyền* đăng những lời nói bất lợi với anh trai lên internet.

* Đập nồi dìm thuyền: Câu thành ngữ này để ví về chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.

Cô gái nhỏ chưa bao giờ trải qua loại chuyện như vậy, mặt cuống quýt, duỗi tay bắt lấy Trình Thịnh, tra hỏi hắn: "Anh muốn thế nào!"

Trình Thịnh nhíu mày ngả ngớn, đưa ngón tay nắm quai hàm gầy gò của Lục Chi, hai ngón tay thô bạo vuốt ve gò má trắng nõn trơn nhẵn của Lục Chi, ánh mắt lộ ra thần sắc tham lam: "Không bằng, cô ngủ cùng tôi một lần, tôi cũng muốn nếm thử thứ hàng lẳиɠ ɭơ bị đại minh tinh chơi đùa có mùi vị gì, ân?"

Lục Chi cố nén cảm giác ghê tởm khi bị đυ.ng chạm, cơ thể cứng ngắc run run, trong mắt tràn ngập sự chán ghét, nghe lời nói nhục nhã của Trình Thịnh mà vừa vội vừa tức: "Anh nằm mơ, đồ vô sỉ!"

Trình Thịnh không giận ngược lại cười, cúi đầu càng kề sát vào cô, bắt đầu thay đổi động tác tay ở hàm Lục Chi, chỗ da thịt dưới hàm Lục Chi bị ấn đỏ hồng, cô đau nhíu mày.

"Vậy... Tôi đành phải đưa ra ánh sáng chuyện giữa cô và Lục Dục Chi, để cho mọi người xem xem hoa hậu giảng đường có khác nào kỹ nữ lẳиɠ ɭơ, nhìn xem đại minh tinh trở thành người thứ ba đoạt bạn gái của người khác, để cho mọi người thấy đôi gian phu da^ʍ phụ các người... A... Con mẹ nó ai đánh tao, tê..." Trình Thịnh còn đang buông lời độc ác uy hϊếp Lục Chi, thì bị đột kích một quyền, đánh trực tiếp vào mặt tiền.

Miệng vết thương còn chưa kịp lành, Trình Thịnh lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, khóe miệng chảy máu. Người nọ cúi người, nắm lấy cổ áo Trình Thịnh, từng quyền từng quyền đánh thẳng vào mặt, trực tiếp đánh sưng mặt sưng mũi hắn ta.

Trình Thịnh đau đến cuộn tròn trên mặt đất, không có năng lực đánh trả.

Người nọ thấy vậy, dùng chân hung hăng một chút một chút đá vào người Trình Thịnh, đá Trình Thịnh lăn lộn quay cuồng trên mặt đất xin tha, động tác tàn bạo hung ác, từng đòn từng đòn giống như hận không thể gϊếŧ người ngay tức khắc.

Lục Chi bất thình lình gặp chuyện ngoài ý muốn, sợ run đứng im trong chốc lát.

Thấy sinh viên bốn phía dừng lại, cũng là mặt đầy kinh ngạc nhìn người đánh người, còn có người tay lanh mắt lẹ lấy di động ra quay phim chụp hình.

Lục Chi cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, tách người kia khỏi Trình Thịnh, sau đó lôi kéo người đó chạy về phía trước.

Cho đến lúc ngồi yên vị trong xe, Lục Chi mới dám thở mạnh ra một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Người đại diện ngồi ở bên kia, khiển trách Lục Dục Chi: "Tôi nói cậu, tôi đi xuống giải quyết là được, ngược lại cậu thì tốt rồi, không nói hai lời xông thẳng về phía trước, mắt kính, mũ, khẩu trang hết thảy đều không mang."

"Lần này tốt lắm, hot search trên Weibo lập tức sẽ có một cái hashtag đại minh tinh đánh người, cậu muốn mỗi ngày đều được leo đỉnh Weibo đúng không? Cậu có biết chuyện cậu gây ra sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào đến cậu không?"

"Vốn chuyện với Triệu An Nhiên đã chấn động, bây giờ tốt lắm, chính cậu để cho người ta truy đuổi suy đoán, Lục Dục Chi, cậu thật có bản lĩnh a? Tôi đây chắc có lỗi với tám đời nhà cậu, mới gặp phải một người nghệ sĩ không biết suy nghĩ như cậu!"

Lục Dục Chi mắt điếc tai ngơ, đôi tay xoa gương mặt Lục Chi, ngón tay chạm vào vết đỏ hồng ở quai hàm, nhẹ nhàng lau chùi.

Những cảm xúc đẫm máu và tàn bạo của một đôi mắt vẫn chưa phai mờ, nhưng động tác lại rất dịu dàng, muốn lau sạch những vết tích Trình Thịnh lưu lại trên mặt Lục Chi.

"Ca... Ca ca?" Lục Chi bị bầu không khí đáng sợ làm cho không dám thở mạnh, thật cẩn thận ngước nhìn người đàn ông có chút xa lạ trước mắt cô.

"Em vì sao không ngoan?" Giọng nói Lục Dục Chi khàn khàn, nâng hàm dưới Lục Chi lên, biểu tình trên mặt rất dữ tợn.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~