Chương 1-2:

Kiều Anh Đào đã quen với việc ánh mắt mọi người đều dán trên người mình, cô cần ly rượu trên tay mà thất thần, khí chất sang trọng ưu nhã, tay còn lại cầm điện thoại gọi cho vị hôn phu.

"Tên Việt kia, anh đi công tác đến khi nào mới về?"

"Tháng sau."

"Ồ, anh có biết mai là ngày gì không?"

"Hửm?"

"Là kỉ niệm 66 ngày đính hôn của chúng ta nha."

"Thẳng thắn đi, muốn quà gì?"

"Một viên đá nhỏ thôi. Tên Ba Từ kia dám dành bộ váy cánh tiên số lượng có hạn mà em để ý, anh không biết hôm nay cô ta mặc chiếc váy đó khó coi đến thế nào đâu, nhìn mà chướng mắt. Lần trước cũng vậy đó, anh có nhớ không?"

"Lần trước gì cơ?"

"Anh lại quên rồi! Lần trước cô ả ăn mặc hở hang đến tiệc đính hôn của chúng ta, muốn chiếm spotlight của em nhưng không thành, nếu không phải bổn tiểu thư đây trời sinh kiều diễm, nghiêng nước nghiêng thành, thì suýt chút nữa cô ta đã nổi bật hơn em rồi! Em mặc kệ, thù mới hận cũ, em muốn chiếm lấy viên kim cương mà cô ta ao ước từ lâu, để giải mối hận này!

“…… Bao nhiêu tiền?”

“10 cara là có 8000 vạn à, cũng miễn cưỡng coi là xứng đáng với vị hôn thê xinh đẹp của anh đúng không, anh mua cho em đi!"

"...Bye."

"Không được cúp! Em đã nghĩ kĩ rồi, trang sức mà em muốn nhất định phải có, tháng sau là tiệc sinh nhật của Ba Từ, anh nhất định phải mua sợi dây chuyền đó cho em, đến lúc đó bổn tiểu thư đây xinh đẹp nhất trong đám người, cũng khiến cho anh nở mặt nở mày kia mà."

"Đại tiểu thư Kiều Anh Đào xem tôi là cái gì? Máy in tiền hả?"

"Dù máy in tiền có hoạt động hết công suất cả một ngày cũng không bằng một phút của Việt tổng nha."

"Trước khi đi không phải tôi đã mua cho em một chiếc Lamborghini màu hồng rồi sao? Là quà kỉ niệm 2 tháng đính hôn. Mới qua có 6 ngày lại đòi kỉ niệm nữa?"

“Đừng nhiều lời, anh mua hay không? Không mua ngày mai tôi đi tìm ông nội Việt uống trà..."

“…… Mua.”

"Vậy mai anh cố gắng về sớm, em chờ anh cùng nhau ăn bữa cơm kỉ niệm, như vậy nha, ngủ ngon."

Không chờ vị hôn phu kia trả lời, Kiều Anh Đào dứt khoát cúp điện thoại.

"Khoan..." Việt Ngôn Quy vừa mới thốt ra được một từ đã nghe thấy tiếng tút tút tút ở đầu dây bên kia, Kiều đại tiểu thư nay chính là một con thú nuốt vàng bụng không đáy, quả nhiên chỉ khi nào muốn mua mua mua gì đó mới nghĩ đến vị hôn phu này...

Kiều Anh Đào cảm thấy tốt đẹp nhấp một ngụm rượu, nếu hỏi oan gia đối thủ thanh mai trúc mã đùng một cái biến thành vị hôn phu là loại trải nghiệm gì, chính là có thể danh chính ngôn thuận tiêu tiền của hắn, thật sảng khoái!

Cô và Việt Ngôn Quy chính là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ đánh nhau lớn lại đính thân.

Kiều Anh Đào ghét Việt Ngôn Quy lạnh lùng, nghiêm khắc, keo kiệt, không hiểu phong tình. Việt Ngôn Quy lại ghét cô tự mãn tự luyến, ham thích hư vinh.

Nhưng xuất phát từ nhu cầu liên hôn của hai nhà Việt - Kiều, 2 tháng trước hai người bọn họ vẫn phải đính hôn với nhau, Kiều Anh Đào cảm thấy cô và Việt Ngôn Quy không chỉ là vợ chồng sắp cưới như chó với mèo, nếu cùng nhau tổ chức đám cưới chỉ sợ là không vui vẻ bằng đến dự đám tang của đối phương đâu!

Ngày hôm sau, khi tin Việt Ngôn Quy gặp tai nạn xe cộ mất tích được báo đến, Kiều Anh Đào lại chịu kinh hoảng đến mức làm rớt con dao trên tay, suýt chút khiến tay bị thương, cô đang định đích thân xuống bếp làm cho Việt Ngôn Quy hai mặn một canh, cảm ơn anh đã khẳng khái chi tiền...

Hay là, hay là giấc mơ tối hôm qua là thật sự?!