Quyển 1 - Chương 9

"Các người có nghe thấy âm thanh gì không?" Tề Trà hơi cau mày hỏi.

Từ Miên Di cẩn thận lắng nghe, lắc đầu nói: "Không có, chỉ có tiếng thang máy thôi."

Trong thế giới trò chơi kinh dị, chuyện gì cũng có thể xảy ra, Tề Trà đem nghi vấn đè xuống đáy lòng, cười nói: "Kia có khả năng là tiếng thang máy.”

Âm thanh đó dường như được truyền đến từ một nơi rất xa, cậu không nghe rõ, nó có chút lộn xộn, ghê tởm làm người buồn nôn....

Cửa thang máy mở ra, ngay sau đó Tề Trà bước ra khỏi thang máy, liền phát hiện bầu không khí ở tầng chín có chút gì đó hơi kỳ quái.

Trong hành lang vắng lặng, thỉnh thoảng có y tá đi qua, đều bước đi vội vã, vẻ mặt u ám, thậm chí có người bị thương, không khí có chút lạnh lẽo.

Ba người đi một đường đến phòng y tá, có mấy y tá đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, trên mặt của một y tá còn có vết thương đang chảy máu, không được chữa trị, dòng máu đỏ tươi theo miệng vết thương không ngừng chảy ra ngoài.

Khi nhìn thấy đám người Tề Trà, hai mắt nàng gần như sáng lên, gấp không chờ được mở miệng hỏi: “Ai trong số các người là y tá phụ trách 901?”

Tề Trà bị thần sắc nôn nóng của nàng làm cho nội tâm càng thêm cẩn thận, tiến lên một bước nói “ Là tôi, xin hỏi có yêu cầu gì cần tôi làm sao?"

"Đã đến giờ khám bệnh, cô đến vừa kịp lúc. Đây là loại thuốc bệnh nhân mà cô chịu trách nhiệm điều trị cần uống. Hiện tại lập tức tiến hành khám bệnh, nhớ kỹ, phải tận mắt nhìn thấy bọn họ uống thuốc thì công việc mới được tính là hoàn thành!"

Y tá cẩn thận dặn dò Tề Trà vài câu, vẻ mặt mơ hồ có chút sợ hãi.

Tầng chín là phòng VIP, mỗi phòng chỉ có một bệnh nhân, từ thái độ của y tá và vết thương trên người có thể thấy, những bệnh nhân này không dễ đối phó, rất có thể sẽ cực kỳ hung hãn.

Tề Trà liếc nhìn thẻ tên trước ngực nàng , họ Lâm, là người phụ trách trạm y tá trên tầng chín.

Nhận lấy xe đẩy y tế và danh sách kiểm tra từ y tá Lâm,hỏi: “Nếu họ từ chối uống thuốc thì sao?”

Tề Trà nhìn y tá Lâm ,nở nụ cười trên môi: “Tôi có thể sử dụng biện pháp cưỡng chế không?”

"Tất nhiên là không đuợc! "

Y tá Lâm nghe được lời của Tề Trà, không giấu được vẻ tức giận trên mặt, kèm theo một tia sợ hãi.

"Cô phải làm cho họ tâm trạng vui vẻ mà uống thuốc, bất luận bọn họ có làm gì đối với cô, cũng đều không được phản kháng. Tuyệt đối không được để họ rời khỏi phòng bệnh, hiểu không?"

"Tâm trạng vui vẻ? bất luận làm cái gì cũng đều không được phản kháng?"

Tề Trà nhướng mày, trong nội quy không hề nói đến phải đối xử tốt với bệnh nhân như vậy, y tá này có gì đó không thích hợp.

Không chờ Y tá Lâm cảm xúc trở nên càng kích động hơn,cậu mỉm cười đáp: "Được, tất nhiên là không thành vấn đề. Tôi sẽ tận mắt nhìn bọn họ vui vẻ uống thuốc , bọn họ muốn làm gì tôi cũng sẽ không phản kháng."

Khi nói chuyện cậu nhanh chóng liếc nhìn vẻ mặt của tất cả y tá trong trạm điều dưỡng.

Các y tá ở tầng chín dường như đang sợ hãi điều gì đó, cơ thể họ không ngừng run rẩy, dưới bộ đồng phục y tá mỏng manh, cái gì cũng đều không thể che giấu được.

Từ Miên Di dường như cảm nhận được có gì đó không thích hợp trong bầu không khí kỳ lạ này, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc cùng có chút bất an.

Mà Vương Hân Duyệt bên kia lại nhìn chăm chăm vào Tề Trà, khi chạm mắt, nàng cử động môi, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không có phát ra âm thanh gì.

Tề Trà không nói thêm nữa, đẩy xe đẩy y tế về phía phòng bệnh được phụ trách.

Ánh đèn bệnh viện trắng lạnh, phản chiếu trên nền gạch trắng sạch sẽ càng khiến không gian trở nên âm u yên tĩnh, bốn phía xung quanh không có cửa sổ, cửa các phòng bệnh đều đóng chặt.

Hành lang bệnh viện trải dài, trống vắng, không có cửa số, chỉ có những ngọn đèn phía trên chiếu sáng hành lang.

Trong trường hợp này, thường sẽ là trước tiên cắt điện để hành lang tối om, sau đó khi ánh đèn được khôi phục, một quỷ ảnh đáng sợ khủng bố đột nhiên xuất hiện ở cuối hành lang...

Dù đã sớm quen từ lâu, nhưng bất ngờ gặp phải ác quỷ, Tề Trà vẫn không muốn sẽ phải trải qua cảnh tượng chấn kinh,vì vậy tăng tốc đẩy xe chở thuốc về phía phòng bệnh 901.