Quyển 1 - Chương 19

Năm bệnh nhân mà cậu phụ trách trực ban đều cực kỳ nguy hiểm, một người so với người trước càng độc ác hơn, nếu cậu không cố ý thả Cẩm Quỳ ra, chắc chắn sẽ phải đối mặt với từng đợt sát ý.

Lần này phó bản trò chơi cũng rất "thân thiện", không chỉ có mở màn hạ sát, mà còn là năm lần gϊếŧ liên tiếp!

Hiếm khi cậu vượt qua năm lần gϊếŧ mà không gặp nguy hiểm gì, nhưng Tề Trà lại cảm thấy buồn nôn, mùi máu tanh nồng nặc từ trong phòng truyền ra, lòng ngực liền cảm thấy khó chịu.

Trong phòng bệnh, thiếu niên đang làm chuyện tàn nhẫn chơi đến cực kỳ vui vẻ, nhìn chằm chằm mỡ cùng máu tươi đầy trên sàn, một hồi lâu mới nhớ ra Tề Trà vẫn còn ở đó.

"Đúng rồi, phải lưu lại cho hắn một mạng, dù sao Trà Trà vẫn phải cho hắn uống thuốc." Cẩm Quỳ có chút tiếc nuối nói.

Hắn quay đầu lại nhìn Tề Trà, khuôn mặt trong sáng lấm tấm máu, vẫn như cũ nở nụ cười rạng rỡ: "Trà Trà, vào đưa thuốc đi, trực tiếp đổ vào miệng là được."

Tề Trà khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào trong phòng đầy những xác chết cùng máu, thực sự không muốn vào, vì thế có chút ghét bỏ nói với Cẩm Quỳ : " Nơi này có điểm quá bẩn, quá hôi."

Xương cốt chất thành đống, mùi của sự phân hủy phiêu đãng xung quanh, mặt đất một mảnh dơ bẩn ,máu chảy, quả thực làm người cảm thấy kinh tởm.

Cẩm Quỳ nhìn khung cảnh bẩn thỉu và tanh tưởi trong phòng, rồi nhìn đại mỹ nhân xinh đẹp đứng ở cửa, phi thường tán đồng gật gật đầu : "Trà Trà xinh đẹp như vậy thật sự không thể tiến vào loại địa phương như thế này!"

Tề Trà một thân trắng như tuyết trong bộ đồng phục y tá, ngoại trừ đôi giày cao gót màu đen, ngay cả đôi tất chân cũng trắng tinh, xinh đẹp lại sạch sẽ, bước vào môi trường này thực sự có điểm làm hắn khó chịu.

"Tên này thật đúng là ghê tởm." Cẩm Quỳ liếc nhìn người đang rêи ɾỉ trên mặt đất, có chút không hài lòng với cách làm phòng bệnh trở nên bẩn thỉu và hôi hám của đối phương.

Cẩm Quỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “ Như vậy đi, Trà Trà, cứ ném thuốc cho tôi, tôi giúp chị cho nó thuốc.”

“Vậy phiền toái cậu rồi.” Tề Trà căn bản không muốn tiến vào. Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, trực tiếp ném thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Cẩm Quỳ, để đối phương giúp cậu đút cho bệnh nhân.

Cẩm Quỳ đơn giản thô bạo mở nắp, không chút lưu tình đổ thuốc vào bệnh nhân.

Nhưng mà, trên người hắn vết thương quá nhiều, máu gần như đọng thành vũng trên mặt đất, lớp mỡ dày đã chặn vết thương chí mạng, hắn vẫn chưa chết, tứ chi mập mạp căng thẳng co giật, thuốc còn chưa kịp nuốt xuống liền dính trong cổ họng.

Khuôn mặt xấu xí trợn trắng mắt, giãy giụa điên cuồng, lại bị Cẩm Quỳ tùy ý giẫm lên ngực, vang lên âm thanh “ răng rắc”, thân thể bệnh nhân co giật vài cái, sau đó hoàn toàn không cử động nữa.

"Tích tích tích!!"

Ngay khi bệnh nhân ở phòng 905 sắp chết, tiếng chuông báo động trong phòng bỗng chốc vang lên, đinh tai nhức óc, dễ dàng khiến mọi người hoảng sợ.

Trong phòng xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ nhấp nháy khiến nội tâm người hoảng loạn, trái tim cùng tiếng còi báo động cùng lúc gia tăng tốc độ nhảy nhanh hơn, cả căn phòng rơi vào bầu không khí khẩn trương cùng áp lực.

"Ai nha, không cẩn thân lỡ nặng tay." Phát hiện đối phương vậy mà sắp chết rồi, Cẩm Quỳ đạo đức giả kêu lên một tiếng rồi nhảy lùi lại, trên mặt lại mang theo cực độ vui sướиɠ tươi cười.

"Tình hình có chút không xong, nếu tôi ở lại lâu hơn sẽ có người đến gây phiền toái cho tôi. Trà Trà, tôi phải đi trước một bước. Hẹn gặp lại vào ngày mai. Nhân tiện, lần sau những gì chị đã hứa với tôi nhất định phải thực hiện~~" Cẩm Quỳ nệm bước nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng bệnh 905, mỉm cười tiến đến sát Tề Trà nói.

Tề Trà liếc nhìn người đàn ông sắp chết và ngọn đèn đỏ nhấp nháy trong phòng, rồi nhìn Cẩm Quỳ, khuôn mặt đầy máu lại cười đến lộ ra răng nanh, chậm rãi nở nụ cười: “Đương nhiên, đừng lo lắng, tôi nói được làm được."

"Thật ra tôi cũng muốn hôn tạm biệt Trà Trà, nhưng đáng tiếc trên người dính đầy máu của rác rưởi, quá bẩn." Cẩm Quỳ lắc đầu tiếc nuối.

“Chuyện này có gì khó?” Tề Trà nhẹ nhàng mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên đôi môi không dính máu của Cẩm Quỳ, giống như chuồn chuồn lướt nước,trước khi kịp để lại dư vị, liền rời đi.

Đôi mắt cún con trong sáng vô tội của Cẩm Quỳ sáng lên, “ Trà Trà thật tốt!”

Trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, nhưng với tình hình hiện tại, hắn không thể làm gì khác ngoài tiếc nuối rời đi.

Tề Trà nhận thẻ người tốt do Cẩm Quỳ phát, lỗ tai nhạy bén nghe thấy một trận tiếng bước chân gấp gáp, cậu quay đầu nhìn lại, thấy mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng cùng một nhóm y tá xa lạ hướng phòng 905 đi tới.

Trong trường hợp khẩn cấp, không ai để ý đến Tề Trà, nhân viên y tế trực tiếp vào phòng bệnh 905.

Bọn họ như là không nhìn thấy những xác chết trong căn phòng bệnh này, cũng không ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm,nghiêm túc cứu giúp bệnh nhân trên mặt đất.

[Đây là một bệnh viện tràn ngập cảm xúc tiêu cực, người tiến vào bệnh viện sẽ dần dần bị ô nhiễm, sa đọa, cuối cùng trở thành thành viên của bệnh viện.]

Nghĩ đến miêu tả tóm tắt nhiệm vụ, Tề Trà cúi đầu nhìn đôi chân dường như nhuốm máu của mình, giống như đang lan ra từ đế giày.

Không biết bắt đầu từ khi nào, những sợi màu đỏ như máu đang bò lên bộ vị được giày cao gót màu đen che phủ với tốc độ cực kỳ chậm, rõ ràng cậu chưa bao giờ dẫm phải máu.

"Ô nhiễm và sa đọa..."