Quyển 1 - Chương 18

Âm thanh của 009 vang lên trong đầu : [Giá trị tình yêu của Cẩm Quỳ là 10%, giá trị ác ý là 60%, giá trị ác ý vượt xa giá trị tình yêu, thỉnh người chơi chú ý đến an toàn tính mạng.]

[Chậc chậc, chẳng trách vừa rồi không nghe thấy âm thanh thông báo nào cả, quả nhiên là nhìn thấy thỏ thì không chịu buông tha cẩu nam nhân!]

Tề Trà không chút kinh ngạc nở nụ cười, cho dù bề ngoài có ngoan ngoãn hay trong sáng đến đâu thì Cẩm Quỳ cũng là một mảnh vỡ của thần minh, một chút cũng đều không thể coi khinh.

Bất quá, những gì cậu học được trong các phó bản trò chơi trước vẫn có ích, ít nhất không phải đối mặt với một kẻ điên khùng khó kiểm soát, mặc kệ Cẩm Quỳ nghĩ như thế nào, nếu đối phương nguyện ý phối hợp với cậu, bây giờ phải nắm bắt thời cơ lợi dụng hắn!

Hơn nữa, những lời y tá Lâm nói khiến cậu thực cảm thấy hứng thú, làm bệnh nhân vui vẻ uống thuốc, dù có làm gì cũng không phản kháng, tuyệt đối không được để bệnh nhân rời khỏi phòng bệnh?

Hắc, cậu càng không nghe lời!

Nghĩ đến mặt trái của thuốc cùng ác cảm của Cẩm Quỳ đối với thuốc,Tề Trà bình tĩnh ở dưới đáy lòng dựng ngón giữa đối với y tá Lâm.

Chỉ cần người vào phòng 901 không phải là cậu, ước chừng không ai có thể ra khỏi phòng bệnh 901!

Vượt qua phòng 901 mà không gặp nguy hiểm gì.

Những phòng bệnh còn lại lẽ ra sẽ là một trải nghiệm gay cấn, chính là nhiều thêm một cái " trợ lý", Tề Trà dị thường thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra ba phòng bệnh và giám sát uống thuốc.

Dù là người đàn ông cáu kỉnh ở phòng 902, tiểu tử nham hiểm ở phòng 903 hay người phụ nữ điên cực kỳ hung hãn ở phòng 904, đều run rẩy uống thuốc dưới ánh mắt ngây thơ của Cẩm Quỳ, hơn nữa còn lộ ra nụ cười xán lạn mà khó coi.

Bốn phòng đầu tiên kết thúc mà không có sự cố nào xảy ra, nhưng khi Tề Trà đẩy cửa phòng bệnh 905, sự việc ngoài ý muốn phát sinh

Cửa vừa mở ra, Tề Trà lập tức cảm giác được có người đứng ở cửa, không cho cậu kịp phản ứng, người kia đã không chút do dự lao thẳng vào người cậu.

"Hehehe, hình như hôm nay có một nữ y tá mới đến..."

Một cổ tanh tưởi ập vào trước mặt, trong phòng tối Tề Trà chỉ nhìn thấy một bóng dáng mập mạp đang lao về phía mình, vô thức muốn tránh sang một bên, tránh né tên người bệnh kia. Nhưng vẫn là chậm một bước, bị đối phương chạm vào cánh tay.

Động tác khẩn cấp cũng làm cho thân thể Tề Trà nghiêng đi một chút, ngay lúc cậu không khống chế được cơ thể , sau thắt lưng bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, giữ vững cơ thể cậu, sau đó nhẹ nhàng buông ra, một bóng người bên cạnh lướt qua cậu, để lại một trận gió nhỏ.

Tề Trà còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra liền nhìn thấy bóng dáng mập mạp đột nhiên bay về phía sau, nặng nề ngã xuống đất phát ra một tiếng “rầm”, sau đó là tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị gϊếŧ thịt.

Mái tóc màu hạt dẻ dưới ánh đèn tỏa ra một tầng kim quang, thiếu niên với khuôn mặt trong sáng ngây thơ chậm rãi thu lại đôi chân dài, bật công tắc đèn trên bức tường cạnh cửa, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.

Cẩm Quỳ trên mặt tươi cười bước vào, dùng chân nghiền nát ngón tay mập mạp: "Ai nha, có điểm không xong a. Vừa rồi hình như mày đã chạm vào tay chị ấy..."

Tên mập bị đá xuống đất đau đớn phát ra tiếng thét chói tai , thân thể hắn phi thường khổng lồ, nặng ít nhất hơn hai trăm cân, nặng nề ngã xuống đất, có mỡ chống đỡ, không bị thương nặng, nhưng vẫn còn đau đớn.

Nhưng cũng không đau bằng thiếu niên tươi cười chân giẫm lên tay hắn, đối phương còn không ngừng nghiền nát, tay đứt ruột sót, đau đớn khiến khuôn mặt mập mạp của hắn vặn vẹo.

"Ồn ào quá." Cẩm Quỳ tùy ý giơ tay lên, giữa ngón tay lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mỉm cười nhìn chằm chằm vào bệnh nhân đang sợ hãi, "Mày định tự cắt nó à? Hay là để tao tự mình động thủ?"

"Không, không, không, không, tại sao... sao cậu lại đi ra..."

Những bệnh nhân ở phòng 905 cũng như những bệnh nhân ở các phòng trước, vừa nhìn thấy Cẩm Quỳ, đều nhịn không khỏi cả người run rẩy, sợ hãi cùng đau đớn khiến hắn càng trong xấu xí.

“Nói dài dòng quá.” Cẩm Quỳ nhìn hắn với vẻ trịch thượng, mỉm cười rạng rỡ, quay lưng về phía Tề Trà, ác ý không nói thành lời tuôn ra,“ Nếu không thì toàn bộ đều cắt xuống đi”

“A a a!!!”

Theo tiếng gào sợ hãi bén nhọn. Phòng 905 chìm vào trong máu.

Không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này, Tề Trà vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào từng khối thi thể nữ trong phòng bệnh.

Lúc Cẩm Quỳ bật đèn lên, cậu nhìn thấy những bộ xương dày đặc chất đống ở trong phòng bệnh 905 thì suýt nữa nôn mửa.

Một số xác chết đã biến thành xương khô, một số đang thối rữa, đầy giòi bọ, một số mới chết, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của họ, nhìn vào những vết sẹo trên khắp cơ thể họ có thể thấy sự tra tấn mà các nàng đã phải chịu đựng trong suốt thời gian khổ hình...

Chỉ là nhiều thêm một cái nhìn, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt trẻ tuổi đó khiến trái tim người ta run rẩy.

Thật không hổ là một bệnh viện tuyệt vọng, bệnh nhân được tiếp nhận không ai đơn giản, bọn họ đều là những kẻ sát nhân biếи ŧɦái chuyên tạo ra tuyệt vọng!