Quyển 1 - Chương 17

Sau khi xử lý xong vết thương, Cẩm Quỳ vẫn chưa ra ngoài.

Tề Trà lúc này mới giả vờ tỏ ra lo lắng, dùng âm lượng Cẩm Quỳ có thể nghe được nói: “Nếu toàn bộ đều nôn hết ra ngoài, thuốc này có thể sẽ vô dụng, có lẽ tôi vẫn sẽ bị…”

Lời còn chưa dứt ,tiếng nôn mửa trong phòng tắm lập tức dừng lại.

Tiếng nước bắn tung tóe không ngừng vang đến, hồi lâu Cẩm Quỳ mới bước ra với vết nước đầy mặt, nhìn dáng vẻ này dường như thuốc không có tác dụng mấy với hắn.

Mái tóc màu hạt dẻ ướt đẫm nước, đôi mắt cún con vô tội đỏ lên một vòng, Cẩm Quỳ như là chú cún con ngâm mình trong mưa dùng sức hất hất đầu, rũ bỏ những giọt nước dính trên tóc. Thuận tiện nhìn vẻ mặt Tề Trà.

Khuôn mặt ngây thơ dính đầy nước của hắn còn mang theo một tia ủy khuất, nhìn đặc biệt làm người đau lòng.

"Tôi đem toàn bộ đều ăn hết cho nên Trà Trà sẽ không rời đi phải không?" Cẩm Quỳ ngoan ngoãn nắm lấy ngón tay Tề Trà dùng bộ dạng đặt biệt đáng thương ủy khuất nhìn Tề Trà.

Tề Trà ngọt ngào nở nụ cười: “Đúng vậy, công việc hoàn thành hoàn mỹ như vậy, đương nhiên là tôi sẽ tiếp tục ở bên cạnh cậu.”

Cẩm Quỳ lúc này mới vừa lòng mà nở nụ cười, tiếp tục nhìn chằm chằm Tề Trà.

Kết quả sau một lúc lâu, Tề Trà cũng không có bất luận một động tác gì.

Nếu đối phương không có hành động thì tự mình làm đi, Cẩm Quỳ tiến sát tới Tề Trà, lấy lòng nói: “Tôi đã uống thuốc rồi, Trà Trà có phải hay không nên tiếp tục thưởng cho tôi nha?”

Hắn nóng lòng kéo Tề Trà đến bên giường, chuẩn bị hôn cậu trước sau đó trả lại tất cả những gì vừa học được cho Tề Trà.

"Đương nhiên, đương nhiên."

Tề Trà trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó không đợi Cẩm Quỳ kéo cậu lên giường, liền đến gần hắn, hôn lên miệng Cẩm Quỳ.

Chậc, một đám người chiều cao cũng thật sự là quá mức, cậu mang giày cao gót vậy mà cùng thiếu niên 18 tuổi cao bằng nhau!

Bộ dáng rõ ràng chỉ là một học sinh cấp 3, nhưng lại cao như vậy, điều này khiến cho Tề Trà, người chỉ cao 178cm ở tuổi 20 ,có chút buồn.

Cậu không cần đoán cũng biết Cẩm Quỳ sẽ tiếp tục cao lên, tương lai nhất định sẽ giống đám người Từ Sơ, bắt cậu phải câu cổ hắn, kiễng chân lên mới có thể hôn được.

"Đây là phần thưởng. Được rồi, tiếp theo tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh khác, khiến những bệnh nhân còn lại tâm tình " vui sướиɠ " mà uống thuốc. Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh nhé ~"

Tề Trà dỗ dành trẻ con mà sờ sờ đầu Cẩm Quỳ. đẩy xe đẩy y tế chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã, thế này là xong à?"

Cẩm Quỳ trợn mắt kinh ngạc, hắn tưởng Tề Trà sẽ cho hôn giống như vừa rồi, kết quả lại thành ra thế này?

Nháy mắt Cẩm Quỳ lập tức cảm thấy mình bị lừa, có chút tức giận, ủy khuất hỏi: “Chị chỉ có lệ với tôi, còn muốn đi cho bệnh nhân khác uống thuốc?”

Tề Trà có chút phiền muộn nói: “ Tôi cũng muốn ở cùng cậu nhiều một chút, chính là tôi phải hoàn thành công việc trong thời gian quy định, nếu không hoàn thành, ngược lại càng không có khả năng ở cùng cậu.”

A a , thật là phiền phức, không muốn nghĩ chơi, thật không thú vị...

Đôi mắt Cẩm Quỳ có chút đen tối nhìn chằm chằm Tề Trà, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên giữa những ngón tay buông thõng xuống bên hông.

Lưỡi dao lạnh lùng và sắc bén linh hoạt chuyển động giữa những ngón tay thon dài, trái tim ngoa ngoe rục rịch làm hắn không chịu được, quả nhiên vẫn là...

"Như vậy đi."Tề Trà mỉm cười đánh gãy mạch não của Cẩm Quỳ, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo chờ mong nhìn Cẩm Quỳ, "Hay là cậu cùng tôi đi kiểm tra phòng trước, sau đó tôi sẽ đi cùng cậu sau khi làm xong việc, thế nào?"

Lưỡi dao biến mất giữa những ngón tay mảnh khảnh, trên khuôn mặt Cẩm Quỳ ngay lập tức xuất hiện nụ cười hồn nhiên xán lạn : "Được rồi, chỉ cần Trà Trà không phiền."

Hắn hai tay chắp sau lưng cuối đầu dựa sát vào người Tề Trà, đôi mắt trong sáng vô tội tràn ngập vui sướиɠ: "Đã lâu rồi tôi không rời khỏi phòng bệnh, cho nên hôm nay liền bồi Trà Trà ra ngoài một chuyến đi."

"Kia thật đúng là cảm ơn cậu." Tề Trà mỉm cười xoa xao đầu Cẩm Quỳ, như thể cậu đang vuốt ve một con cún.

Khi đẩy xe ra khỏi phòng, đưa lưng về phía Cẩm Quỳ, nụ cười trên mặt Tề Trà nhạt đi một chút.

[009, trị số của cậu ta không hề thay đổi sao?]