Quyển 1 - Chương 16

Tề Trà chỉnh lại quần áo có chút hỗn độn, trên mặt nở nụ cười tiếc nuối: "Yên tâm, tôi không ép buộc cậu, chỉ là tôi còn có bệnh nhân khác phải phụ trách, không thể làm cậu uống thuốc là tôi thất trách."

Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt Cẩm Quỳ lập tức trở nên u ám, nhưng khi ánh mắt của Tề Trà lướt qua, lại trở nên ủy khuất vô tội.

Tề Trà tựa hồ chưa nhìn thấy gì, thở dài: “Ai, vốn muốn cùng cậu làm nhiều chuyện vui vẻ hơn, đáng tiếc, y tá trưởng có khả năng sẽ phân công tôi đến các phòng khác chăm sóc bệnh nhân khác, đương nhiên cũng có thể để tôi rời khỏi bệnh viện, phỏng chừng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt..."

Khi Tề Trà nói, biểu tình của Cẩm Quỳ trở nên ngày càng không vui, cuối cùng vô cùng ủy khuất nhìn Tề Trà nói: " Trà Trà thật là quá đáng a. Mới vừa gợi lên cho tôi hứng thú, liền muốn rời đi. "

Hắn lựa chọn xem nhẹ mục tiêu ban đầu của mình, không đối với Tề Trà động thủ nữa. Dường như đối với những chuyện xảy ra vừa rồi càng thêm hứng thú thậm chí ý muốn cắt vào da Tề Trà, nhìn thấy dòng máu đỏ tươi càng chảy khắp cơ thể xinh đẹp đó đều bị vứt ra sau đầu.

Tề Trà nhìn hắn diễn kịch, mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: “ Cậu không phối hợp, tôi cũng không có biện pháp. Nếu cậu chịu uống thuốc, chúng ta còn có thể cùng nhau…”

"Chị đã nói như vậy, tôi làm sao có thể cự tuyệt." Cẩm Quỳ tỏ vẻ thương tâm "Mặc dù tôi vô cùng ghét uống thuốc, nhưng vì Trà Trà, chỉ có thể hy sinh bản thân mình một chút."

Cẩm Quỳ với lấy thuốc Tề Trà đã chuẩn bị, liếc nhìn nửa cốc thuốc, rồi lập tức dời tầm mắt, đầy mặt không tình nguyện cùng chần chờ.

Tề Trà nghiêng đầu: “Nếu thật sự không thể tiếp nhận được, ăn không được cũng không sao, chỉ là đáng tiếc…”

"A a, Trà Trà thật quá đáng, còn đang trộm uy hϊếp .Tôi chỉ đang chuẩn bị tinh thần mà thôi."

Cẩm Quỳ u oán liếc nhìn Tề Trà một cái, sau đó nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, đem toàn bộ đổ xuống.

Nhìn thấy hắm đổ hết thuốc và bột viên nang mà cậu cố ý đổ vào cốc, Tề Trà sửng sốt một chút, giả vờ hoảng loạn: “Ai nha! Tôi không chuẩn bị nước, cậu không thể uống thuốc như thế này được!"

Không cho Tề Trà cơ hội biểu diễn chậm rì rì rót nước , Cẩm Quỳ sắc mặt tái mét chạy vào phòng tắm bắt đầu điên cuồng nôn mửa.

Tề Trà nhướng mày, suýt nữa vỗ tay cho Cẩm Quỳ, vậy mà ăn thật!

Loại thuốc này viết rõ ràng là để làm ô uế tinh thần, người bệnh sau khi uống sẽ lâm vào thống khổ, rõ ràng không phải là thứ tốt.

Vốn dĩ cậu chỉ định để Cẩm Quỳ giả vờ hoàn thành nhiệm vụ nhìn bệnh nhân uống thuốc "bằng chính mắt mình", dù sao cũng không nói rằng bệnh nhân nôn ra phải được cho ăn lại. kết quả là có điểm ngoài ý muốn a...

Mặc kệ Cẩm Quỳ muốn cùng cậu chơi trò chơi hay chỉ giả vờ chơi cùng cậu cho vui, Tề Trà đều rất biết ơn về kinh nghiệm có được từ các phó bản trước Chỉ cần giá trị ác ý không vượt quá 80%, cậu nhất định sẽ bảo đảm được tính mạng!

Mỗi một cái mảnh vỡ thần minh sẽ không tùy ý ra tay tàn nhẫn với cậu, chỉ cần khống chế được tốc độ, thỉnh thoảng cho hắn một miếng ngon ngọt , hai bên vẫn có thể chung sống hòa bình, bị đυ. đến mức bò khắp sàn là chuyện thường tình, cứ làm quen liền hảo.

Suy cho cùng, nếu sa đoạ sớm thì sẽ hưởng thụ sớm, còn nếu sa đoạ muộn thì sẽ vô ích.

Nghe được giọng nói êm tai, Tề Trà bắt đầu chữa trị vết thương trên mặt.

Ngoài thuốc của bệnh nhân, trên xe còn có rất nhiều loại thuốc thông thường.

Chỉ cần ra khỏi phó bản thì có thể phục hồi lại thể trạng, đứt tay đứt chân mất nửa cái mạng cũng có thể khôi phục, vì vậy Tề Trà làm tương đối có lệ, lau máu, tùy tiện bôi một ít thuốc liền kết thúc.