Quyển 1 - Chương 15

Bất quá,Cẩm Quỳ chỉ vừa mới học được một chút, còn chưa kịp thâm nhập hôn môi người ngồi trên người mình thì đối phương đã không chút do dự kết thúc nụ hôn này.

Đôi môi đang tiếp xúc thân mật tách ra, có một sợi nước ái muội mơ hồ nối liền môi răng, ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng, sợi dây đứt, đầu ngón tay dính đầy nước. Đầu lưỡi đỏ thấm liếʍ đầu ngón tay một cách da^ʍ mĩ, tràn ngập mùi vị của sắc dục.

Nụ cười trên mặt Tề Trà vừa trong sáng lại dâʍ đãиɠ, đôi mắt đào hoa hẹp dài ẩm ướt lấp lánh nước, câu hồn đoạt phách, lay động trái tim thiếu niên.

Giọng hắn có chút khàn khàn, nhưng vẫn như cũ ngọt ngào, ngọt ngào đến mức như đang nũng nịu nói chuyện với người yêu: “Ừ…tôi thích…chị dạy cho tôi sao?”

Hắn dùng giọng điệu cực kỳ chậm rãi dò hỏi, giọng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu niên vẫn đang bị dục hoả thiêu đốt.

Nhất cử nhất động của đối phương đều tràn ngập sự dụ dỗ ái muội mơ hồ, những đường nét trên bộ đồng phục y tá bám chặt vào cơ thể lộ ra du͙© vọиɠ dày đặc, tấm lụa trắng quấn quanh đôi chân dài lộ ra vẻ gợi cảm vô cớ khiến người ta muốn xé nát, dùng sức tách ra...

"Thích, đương nhiên là thích, Trà Trà, còn có thể tiếp tục được không?"

Cẩm Quỳ khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia ửng hồng, đôi mắt cún ướŧ áŧ đầy mong đợi nhìn Tề Trà, ẩn chứa du͙© vọиɠ khó lường.

Tề Trà khẽ mỉm cười, quay người lấy thuốc từ xe đẩy cạnh giường.

Bởi vì phạm vi chuyển động, thân hình xinh đẹp hấp dẫn vẽ nên một vòng cung mê người, cặp mông mềm mại đầy đặn cọ sát vào eo bụng săn chắc, du͙© vọиɠ quen thuộc đỉnh vào kẽ mông Tề Trà, thời điểm thân thể vặn vẹo càng thêm cứng rắn.

Cố tình giả vờ như không biết gì, chờ khi quay lại, Tề Trà bất động thanh sắc di chuyển xuống một chút, vòng eo thon thả đi xuống, cặp mông tròn trịa nâng lên tạo ra một vòng cung kinh tâm động phách.

Bộ đồng phục y tá quá ngắn bị động tác của cậu làm cho vén lên, không có sự cản trở của chiếc váy ngắn, du͙© vọиɠ cứng rắn mãnh liệt trực tiếp cách một lớp lụa trắng cùng qυầи ɭóŧ đỉnh lên khe mông no đủ.

"Ưm hừ!" Thiếu niên chưa từng có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© nào bị Tề Trà quyến rũ trực tiếp phát ra một tiếng rêи ɾỉ,vầng trán tái nhợt xuất hiện những giọt mồ hôi.

Cơ thể tưởng chừng như gầy gò của hắn căng lên, lòng bàn tay ôm eo Tề Trà vô thức ấn vào cậu, lực độ có phần mất khống chế khiến cơ thể y tá đang làm việc xấu chìm xuống, khiến bộ phận cứng rắn khó chịu càng gần sát với bộ phận mềm mại kia hơn.

Tề Trà không phản kháng chút nào, cảm nhận được sự khó chịu của đối phương, nụ cười càng thêm ngọt ngào, mặt và tai càng ngày càng đỏ, không biết là vì xấu hổ hay là bị khıêυ khí©h ra du͙© vọиɠ.

Như đùa dai mà dùng ngón tay nhẹ nhàng câu lấy cằm thiếu niên, nhẹ nhàng đe dọa: “Nếu cậu còn muốn tôi hôn cậu thì cậu phải uống thuốc.”

Hoàn toàn đắm chìm cùng đối phương tiếp xúc thân mật mang đến sung sướиɠ, Ánh mắt Cẩm Quỳ chạm đến cái cốc trong tay Tề Trà, trong cốc có rất nhiều viên thuốc cùng bột thuốc, đó là do vừa rồi Tề Trà mở viên nang đổ ra.

Một ngụm thôi là có thể làm người khổ chết!

Cẩm Quỳ cau mày, trực tiếp cự tuyệt: "Tôi không uống thuốc!"

Sự chán ghét trên mặt thiếu niên gần như không chút nào che giấu, nếu bây giờ người yêu cầu hắn uống thuốc không phải là Tề Trà thì hắn sớm đã xóa sạch.

"Ồ, chính là như vậy." Tề Trà liếc hắn một cái, ngay lúc Cẩm Quỳ cho rằng cậu sẽ thuyết phục hắn như những y tá trước đó, Tề Trà dứt khoát đẩy tay đang ôm eo mình ra, lạnh lùng từ trên người hắn trèo xuống.

"Nếu cậu đã nói không muốn ăn, vậy tôi chỉ có thể đi đến phòng bệnh tiếp theo."