Quyển 1 - Chương 11

Mù sao?

Hay là thất học?

Tề Trà liếc nhìn thẻ tên trên ngực, rồi lại liếc nhìn Cẩm Quỳ một cái, lười trả lời.

"Sao không trả lời? Chị tức giận vì tôi làm mặt chị bị thương sao?"

Cẩm Quỳ nghiêng đầu cười, lộ ra hai chiếc răng hổ. Hắn có mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ, trông đáng yêu như một chú cún con, nhìn y hệt như một chú chó tha mồi vàng.

Tề Trà rũ mi mắt, không nhìn hắn, cậu cẩn thận đếm số thuốc Cẩm Quỳ cần uống, chọn từng viên một, mở hộp ra, đổ hết bột thuốc bên trong vào chiếc cốc nhỏ.

“Nếu thật là như vậy thì tôi xin lỗi chị nhiều nha, tôi chỉ là quá khó chịu với đám y tá ngu ngốc ngày nào cũng ép tôi uống thuốc, sớm biết người vào cửa là chị, tôi liền không ném như vậy nữa."

Cẩm Quỳ ôm xe đẩy bên mép cửa sổ, mở to đôi mắt ngây thơ như cún, ngoan ngoãn đáng yêu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tề Trà.

Khuôn mặt luôn lãnh đạm xa cách của Tề Trà bị dao mổ cắt qua, máu từ miệng vết thương chảy ra, nhuộm đỏ khuôn mặt tinh xảo của cậu.

Máu đỏ tăng thêm vẻ đẹp cho cậu, nhất là khi máu lướt qua đôi môi vốn đã kiều diễm, đôi môi đỏ thẫm nhẹ nhàng nhấp nháy, phá lệ trở nên xinh đẹp mê hoặc dị thường.

Khuôn mặt quyến rũ không gì sánh bằng khiến người ta mê mẩn, đôi mắt lộ ra tia lạnh lẽo càng làm Cẩm Quỳ thích thú vô cùng.

[ Tinh! Giá trị yêu thích của Cẩm Quỳ là 10%, giá trị ác ý là 60%. Thỉnh chú ý đến an toàn tính mạng của mình!]

"Tôi phát hiện chị thật xinh đẹp, thậm chí bộ dạng nhuốm máu cũng trông rất mê người~"

Cẩm Quỳ có chút mê mẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tề Trà, sự hưng phấn khó tả khiến hắn muốn dùng dao rạch vào da thịt Tề Trà. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy máu của cậu.

Thái độ của đối phương càng thờ ơ lãnh đạm ngược lại càng khơi dậy sự hứng thú của kẻ điên như Cẩm Quỳ khiến hắn nói huyên thuyên không ngừng.

"Cậu thích khuôn mặt của tôi?"

Ngay lúc Cẩm Quỳ cho rằng Tề Trà sẽ phớt lờ mình, Tề Trà thình lình mà nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi.

Cẩm Quỳ ngoan ngoãn như một chú cún con gật gật đầu , trong mắt tràn đầy si mê cùng vui mừng: “Ừm, chị biết không, chị rất xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người vừa xinh đẹp vừa hấp dẫn như vậy, nếu chảy máu nhiều thêm một chút nữa thì sẽ càng đẹp hơn, ngoại hình dính máu của chị trong đặt biệt hấp dẫn,để màu đỏ của máu làm vấy bẩn làn da của chị.Chắc chắn sẽ đặc biệt mê người ..."

"Nếu được, tôi có thể hay không cởi bỏ quần áo của chị ra dùng dao cắt một chút vào da thịt để máu chảy càng nhiều nhiễm đỏ da thịt, như vậy nhất định sẽ càng thêm đẹp....."

Tề Trà nhìn Cẩm Quỳ nói với vẻ mặt đầy si mê, hắn dường như nghĩ đến bộ dáng Tề Trà nhuốm đầy máu, hưng phấn nuốt nước bọt, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Chính là vậy..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tề Trà chậm rãi lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Cậu chậm rãi đến gần Cẩm Quỳ, ngón tay nhẹ nhàng câu lấy cằm Cẩm Quỳ, âm thanh mang theo một tia mê hoặc: “ Cậu thực sự thích khuôn mặt của tôi đến vậy sao?”

Nhìn thấy Tề Trà đến gần mình, Cẩm Quỳ không khỏi đưa tay muốn chạm vào Khuôn mặt xinh đẹp đó của Tề Trà, kích động cùng hưng phấn mà trả lời: "Đúng vậy, hiếm khi tôi gặp được người đẹp như chị. Nếu nhuốm máu thật sự sẽ càng thêm đẹp, khiến tôi càng thêm hưng phấn..."

Hắn tựa hồ thực sự rất vui vẻ, thậm chí giọng nói đều có chút hưng phấn mà run rẩy, đồng tử đờ đẫn lộ ra một tia si mê.

"Ừm, nhưng nếu bị cắt vào da, tôi sẽ cảm thấy rất đau. Vẫn là bỏ đi..."

Tề Trà hơi nghiêng đầu, cau mày, giống như là rất sợ đau mà từ chối Cẩm Quỳ.

Mỹ nhân cau mày, khuôn mặt nhuốm máu trở nên yêu diễm, làm tăng thêm vài phần quỷ mị, lại có vẻ cực kỳ yếu đuối, đôi mắt đào hoa dẹp dài, đa tình lại quyến rũ, có thể khiến người ta mất hồn.

Bộ dáng có thể khiến người khác đau lòng, ngược lại người luôn theo dỗi mọi việc xảy ra nãy giờ, Cẩm Quỳ lại không hề dao động.

Cẩm Quỳ mỉm cười với vẻ mặt ngây thơ và hiền lành: “Đừng lo lắng, sẽ không đau lắm đâu. Nếu chị y tá sợ, tôi có thể tiêm cho chị một liều thuốc mê để chị có thể thấy rõ rằng bộ dáng xinh đẹp nhất của mình. Cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất thú vị... "

"Nghe có vẻ thú vị, bất quá tôi cảm thấy cậu đối với chuyện khác cũng sẽ cảm thấy hứng thú."

Tề Trà giảo hoạt mà cười rộ lên, nhìn về phía Cẩm Quỳ, rõ ràng vẫn còn là một cậu thiếu niên, để cậu gặp những mảnh vỡ thiếu niên ngây thơ, chứ không phải một lũ chó già thì tất nhiên sẽ không có việc phải trở về.

Cẩm Quỳ rõ ràng là không hài lòng mà lắc lắc đầu : "Không có gì thú vị hơn việc gϊếŧ người. Chị y tá , đừng nghĩ đến việc trốn thoát. Tôi hiện tại đang rất hứng thú với chị, chị trốn không thoát đâu."

Cẩm Quỳ cười tủm tỉm nhìn Tề Trà ... Khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ hai chiếc răng hổ đáng yêu, nụ cười ngọt ngào như sữa, không hề có chút lực uy hϊếp.

“Tôi sẽ không trốn, nhưng nếu cậu không thử xem, làm sao biết không có điều gì sẽ càng thú vị hơn?”

Tề Trà chậm rãi nhếch khóe môi, thời điểm Cẩm Quỳ tò mò mở to đôi mắt cún ngây thơ. Duỗi tay đem Cẩm Quỳ đẩy ngã xuống giường.