Chương 3: Tạm biệt "Tư Viễn"

Editor: Giang Thị

Nhìn thấy họ đẩy cửa vào, người trong phòng nhìn họ một cái, chỉ gọi tên Tần Sĩ Viễn. Từ Văn Dực cách họ vài mét, nhìn khuôn mặt của người đàn ông không có biểu cảm gì thừa, vẫn treo một đôi mắt cá chết lạnh lùng, thoạt nhìn có cảm giác không giận tự uy, cho dù Từ Văn Dực ghét hắn đến đâu, cũng phải thừa nhận, người đàn ông này rất anh tuấn. “Đến ngồi đi.” Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng. Từ Văn Dực không để ý anh ta bỏ qua mình, dù sao người ta chịu ngồi cùng mình ăn cơm, cũng là ban ân rồi. Tần Tư Viễn biết họ có chuyện muốn nói, cũng rất thông cảm, khi rượu uống được nửa vòng, nói muốn đi nhà vệ sinh, phòng chỉ còn lại hai người họ. Tần Sĩ Viễn đi rồi, phòng lập tức yên lặng xuống, người đàn ông tuấn mỹ đã bỏ đũa, lạnh lùng liếc nhìn hắn, là đang chờ hắn mở miệng. Từ Văn Nguyệt như ngồi trên đống kim, bên cạnh là con ma áo đỏ từ nãy đã rất yên tĩnh, đôi mắt lộ ra mong ngóng, Từ Văn Nguyệt chỉ nghĩ đến một câu thơ để miêu tả

"Tìm nhau vất vả trăm năm, bỗng chốc quay đầu chỉ còn bể dâu."

Áo đỏ chói lọi, con ma yên tĩnh đi đến bên Chu Tử Khuynh ngồi xuống, nhoẻn miệng cười, tựa vào người đàn ông này, nhưng Chu Tử Khuynh không nhìn thấy cậu, cậu buồn bã ngẩng đầu, oán trách nhìn về phía Từ Văn Dực. Cậu lại gần lẩm bẩm ở bên tai Từ Văn Dực: “Tôi không nói dối anh đâu, anh ấy có thể an ủi oán khí của tôi, bây giờ có phải anh cảm thấy thoải mái hơn không?” Lúc này lại chạy đến bên Chu Tử Khuynh hit hít ngửi ngửi, Từ Văn Dực nhìn mà tóc gáy dựng lên, con ma có trai quên bạn này!

Hắn gõ vài dòng trên điện thoại, đợi con ma hít đủ bay về bên mình thì cho cậu xem: “Thật sự cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn một chút, nhưng tôi phải luôn ở bên anh ta mãi sao? Oán khí của cậu sớm muộn gì cũng sẽ gϊếŧ chết tôi.”

“Chỉ cần có được trái tim của anh ấy, chỉ cần anh ấy nói thích tôi là được, tôi không cần gì khác cả.” ma áo đỏ than thở. Tình cảm là không thể ép buộc được! Con ma này sống bao nhiêu năm rồi, không hiểu đạo lí này sao? Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ hắn có thể? Nếu dễ như vậy, Tề Tư Viễn đã thích hắn lâu rồi! “Vô ích thôi, bây giờ cậu đi cầu xin ma thần, có khi người ta thương tình cho cậu cơ hội luân hồi chuyển thế còn khả quan hơn.” Con ma vẫn kiên trì: "Anh thử đi hỏi Chu Tử Khuynh, có khi anh ấy cũng thích thì sao?”

Con ma này sao mà không lọt lỗ tai vậy? Chu Tử Khuynh, cái tên mặt liệt này làm sao có thể thích hắn.

Lúc này Tần Tư Viễn không ở đây, con ma này càng giục hắn như giục đẻ: “Từ Văn Dực…Từ Văn Dực…Từ Văn Dực…”

“Cậu dai như đỉa vậy? Đi! tự đi mà cua anh ta!” Từ Văn Dực tức thành cá nóc, kệ con ma muốn làm gì thì làm.

Ma áo đỏ vui sướиɠ, được Từ Văn Dực đồng ý, cậu liền đu lên người hắn. Lúc này, Từ Văn Dực không biết mình trông như thế nào, hắn chỉ biết hắn không thể động, mất đi quyền kiểm soát cơ thể. Giống như xem phim vậy, hắn nghe thấy mình lấy giọng đầy tình cảm gọi tên Chu Tử Khuynh: “Tử Khuynh…” Từ Văn Dực muốn nhanh chóng bịt tai lại, nhưng vẫn có thể nhìn nghe mình nói tiếp: “Xin lỗi…”

Chu Tử Khuynh ngẩn ngơ một lát, không khách sáo mà lạnh lùng cười: “Cậu nghĩ cậu đáng xin lỗi tôi sao?”

“Tôi đợi ngày này, đợi rất lâu rồi.” Ánh mắt của người đàn ông lạnh nước trong ngày đông, nhưng con ma áo đỏ này lại như không nhìn thấy, cậu đứng dậy, từ từ đi đến bên Chu Tử Khuynh, đầy tình cảm nhìn Chu Tử Khuynh: “Tôi thích cậu.”

ĐÙNG!

Từ Văn Dực như bị thả bom, muốn nổ tung. Sượng trân như vậy hỏi sao người ta thích mình được? lại còn đòi thích thật lòng. Từ Văn Nguyệt thật không nghĩ chuyện sẽ phát triển như vậy, ở bên nhau bấy lâu, cậu nghĩ con ma này còn có chút lý trí, dù sao cũng là người cổ đại, có ngờ nó "bạo" đến thế? Kín đáo đâu? Công tử ôn nhuận như ngọc đâu?

Hắn sai rồi! Hắn không nên vì ghét Chu Tử Khuynh, không muốn nói chuyện với anh ta mà giao phó mọi việc cho con ma háo sắc này, quá kinh tởm rồi! Từ Văn Dực đang náo loạn, tự nhiên bị cảm giác cô đơn vô tận bất chợt tràn lên tim, như dao cắt, đau đến mức run rẩy, là cảm xúc của con ma sao? Tiếp đó hắn nhào vào lòng đối phương. Chu Tử Khuynh cũng bị bất ngờ này hù dọa, hắn dùng sức đẩy Từ Văn Nguyệt, gào thét: “Cậu bị bệnh à!” Từ Văn Dực vẫn bám chặt hắn, không buông tha, Chu Tử Khuynh đẩy hắn ra, đổ ngã một bàn cơm, tiếng đĩa bát vỡ tan vang khắp phòng, hắn vấp váp đứng dậy, loạng choạng đưa tay về phía Chu Tử Khuynh. Chu Tử Khuynh hai mắt trợn to, không thể tin được nhìn Từ Văn Dực, hắn giơ nắm tay, lại buông xuống, dường như có chút bối rối. Lúc này Từ Văn Dực mới giật mình nhận ra hắn đã lấy lại quyền kiểm soát, Từ Văn Dực quay đầu lại, chỉ thấy người mà hắn suốt ngày tương tư đang đứng ở cửa kinh ngạc nhìn họ. Mà họ, quần áo xộc xệch, đôi môi đỏ tươi, Chu Tử Khuynh còn có biểu cảm như vừa bị người hãm hại vậy. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Chu Tử Khuynh vừa bị Từ Văn Dực cưỡng hôn, mà câu nói của hắn càng chứng minh tội ác. Từ Văn Nguyệt muốn phun một búng máu, trên mặt viết một chữ - Thảm! Hắn quay đầu nhìn bên cạnh, con ma áo đỏ cũng đang bị "lag", nói: “Cậu đưa tôi đi theo đi, đường Hoàng Tuyền có bạn đồng hành cũng tốt.”