Chương 11: Ăn tối

Góc nhìn thứ ba:

“Mình chỉ muốn mua một món quà nhỏ, vậy mà lại được gặp anh ấy hay sao? Tại sao mình liên tục va phải người quen như thế này chứ?” Trong tâm trí cậu xoay vòng những dòng cảm xúc, đôi chân nhỏ lảo đảo bước nhanh vào cửa hàng bách hóa che dấu thân hình.

‘Tại sao mình phải trốn? Mình thừa nhận rằng những ì mình làm trước đó kể ra thật đúng là ngượng ngùng khi phải đối mặt với anh, nhưng mình chỉ cần cảm ơn anh ấy rồi xin lỗi vì sự bất tiện thôi mà. Cái quái gì đang xảy ra với mày vậy hả Justin?’

Chàng trai bé nhỏ vừa bước đi vừa bực bội với chính bản thân mình, đôi chân bước nhanh nhưng đôi mắt lại liên tục liếc về phía sau, chắc chắn rằng “anh ấy” không đuổi theo mình. Cuối cùng thì cậu cũng thở phào nhẹ nhõm khi bóng dáng đó không vội vàng đuổi theo, mà có khi, anh cũng chẳng hề nhìn thấy cậu. Một chút tiếc nuối len lỏi trong trái tim…

Justin ngơ ngác nhìn xung quanh kiếm tìm món quà phù hợp cho mẹ. Mải mê nhìn ngắm gian hàng trưng bày quần áo, Justin chẳng hề hay biết có người đang tiến gần về phía mình.

Cậu giật thót tim khi một bàn tay đặt nhẹ lên bả vai gầy yếu, ngay lập tức quay ngược ra sau để xem đó là ai. Người con trai Alpha ấy, trên mặt không giấu nổi nét sung sướиɠ, vui mừng khi gặp lại Justin, mỉm cười thật tươi trước khi cất lời, “Xin chào.” Đôi mắt xanh lục trầm trầm cũng cong cong biết cười khi anh đứng đối diện cậu bé omega này. Justin cảm thấy mình nên đi khỏi nơi này để có thể tránh đυ.ng chạm với anh, nhưng điều đó cũng thật bất lịch sự, đặc biệt khi người đàn ông đứng trước mặt cậu đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong kì phát tình, không chỉ một lần…

“X-Xin chào.” Justin gượng cười đầy ngại ngùng. Đôi mắt xanh dương trong vắt không bao giờ có thể che dấu bất kỳ thứ gì, nên cậu chọn cách không chạm mắt với anh vì có lẽ, anh sẽ chú ý sự không thoải mái đầy gượng gạo của cậu mất.

Mặc dù đó là sự thật, nhất là khi khoảnh khắc cậu rơi vào kì phát tình vẫn được tái hiện lại như thể nó vừa xảy ra ngày hôm qua, cậu vẫn không muốn thể hiện sự không thân thiện của mình trước người đã giúp mình nhiều đến thế.

Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><

“Thật là trùng hợp khi thấy cậu ở đây.” Người Alpha vẫn giữ nét cười thân thiện khi nói chuyện với Justin. Anh dường như không hề chú ý nụ cười của mình vẫn đọng lại trên môi bởi vì ngay lúc này đây, tâm trí anh còn mải mê chìm trong suy nghĩ, ‘Thật tuyệt khi thấy em ấy vẫn khỏe mạnh sau kỳ phát tình. Mong rằng em ấy không quá khổ sở khi bị cơn phát tình dày vò.’ Mặc dù hành động của anh trước đó có chút vô lễ với Justin, có lẽ em ấy sẽ nghĩ rằng anh không bị thu hút bởi em, nhưng thật sự anh cực kỳ quan tâm cậu bé omega trước mặt này. Anh trân trọng cậu, tôn trọng cậu một cách bình đẳng, đó là lý do tại sao anh không muốn nhúng chàm cậu bé.

“Dạ, vâng…” Justin mỉm cười ngượng ngùng để cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện “Nhân tiện, anh quên không giới thiệu với cậu. Anh là Tristan. Tristan Lee.” Tristian vươn tay ngỏ ý bắt tay. Justin nắm lấy bàn tay ấy và mỉm cười, “Cảm ơn anh vì sự giúp đỡ lần trước. Tôi đã có thể mường tượng ra cảnh tượng tồi tệ nhất nếu không có anh ở đó và vươn tay giúp đỡ. Cảm ơn anh từ tận đáy lòng.”

“Không có gì mà.”

Sau đôi ba lời qua lại, Justin đã làm quen với sự xuất hiện của Tristian. Tristan thậm chí còn giúp cậu lựa chọn món quà cho mẹ nữa.

“À, vậy là anh đang hoạt động như một họa sĩ sao?” Justin cất tiếng hỏi với đôi mắt lấp lánh hướng về Tristian. Cậu luôn luôn ngưỡng mộ những nhà họa sĩ tài ba, bởi vì mặc dù cậu có chút thông minh, nhưng chẳng có chút thiên phú nào về nghệ thuật cả, đặc biệt là hội họa. “Haha, đúng vậy.” Tristian ngượng ngùng vuốt vuốt má, khuôn mặt điển trai cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ từ cậu bé, bởi vì hầu hết những người ngoài kia đều cho rằng hội họa là không chân thực, là ảo mộng, và khinh thường nghề họa sĩ nghèo nàn.

Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><

“Liệu chúng ta có thể thưởng thức bữa tối cùng nhau chứ? Anh sẽ mời cậu.” Tristian lại mỉm cười với Justin. “À, chuyện đó…” Justin cực kỳ lưỡng lự với lời đề nghị của Tristian. Mặc dù họ cũng đã trò chuyện với nhau khá lâu, cậu vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng với anh. Dù sao thì, anh vẫn là một alpha.

Tristian tinh ý phát hiện được Justin đột nhiên cảm thấy không thoải mái với lời đề nghị của mình, “À, đừng bối rối nếu cậu muốn từ chối. Cậu chắc hẳn rất bận vì sắp phải tốt nghiệp đúng không. Chúng ta còn rất nhiều cơ hội nữa mà.” Tristian cũng có chút bối rối, anh chỉ muốn có thêm không gian với Justin mà không nghĩ đến sự ngượng ngùng của em ấy.

“Vậy, chúng ta cùng ăn tối, nhé?” Justin vừa nói vừa mỉm cười nhìn anh. Khuôn mặt Tristian ngay lập tức rạng rỡ hẳn lên khi nghe thấy câu nói đó. Khuôn mặt không giấu nổi nụ cười phấn khích.

Hai người họ thẳng tiến tới một cửa hàng ăn uống và cùng thưởng thức bữa tối. Họ tiếp tục trò chuyện trong bữa ăn, điều đó khiến cả hai cảm thấy trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Tristian vui vẻ suy nghĩ, nếu anh lại được gặp Justin lần nữa, anh có thể sẽ có cơ hội len lỏi vào trái tim em ấy. Nhưng anh không hề biết rằng, cậu bé omega trước mặt này cũng đang dần dần bỏ lớp phòng bị xuống và cũng cực kỳ thích thú khi ở bên anh.

Trong khi hai người đang dùng bữa, họ không hề chú ý tới người con trai vừa nhai miếng hamburger vừa nhìn họ chằm chằm. Ánh mắt hắn ta chứa đầy ghen tị tức tối khi chứng kiến Justin mải mê vui vẻ với trò pha hài của Tristian.

Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><

“Thằng đầu b**i đang ăn với Justin là đứa nào vậy chứ?” Hắn ta lườm Tristian và ngay lập tức ngoảnh mặt lại để tránh bị phát hiện, “Chó chết! Tao mới là người nên ăn tối cùng em ấy!” Tên này tức tối ra mặt và bạnh chặt quai hàm gầm gừ.

Bởi vì những suy nghĩ tiêu cực với Tristian, hắn ta quyết định rời đi khi còn chưa ăn xong. Nện từng bước bình bịch như muốn dẫm nát mọi thứ, hắn cứ thế mà rời đi với khuôn mặt vặn vẹo đầy ghen tị.

“Cậu kết thúc rồi chứ?” Tristian lịch thiệp hỏi Justin. Cậu ngoan ngoãn gật đầu và nhẹ nhàng lau miệng. Một dòng điện tê rần đột nhiên chạy quanh thân thể Tristian khi anh chăm chú nhìn vào đôi môi ấy,

“Chúng thật mềm mại.”