Chương 25: Có thai chín tuần 1

Editor: Matcha Kem Cheese

Nếu thể hiện ra cảm xúc chân thật là nền tảng của tình cảm, thì Hạt Đậu Nhỏ là một trợ thủ đắc lực.

Dưới sự sắp xếp của bác sĩ, cô làm xét nghiệm máu và xét nghiệm nướ© ŧıểυ, nhưng thứ chân chính làm nước mắt Tống Hi rơi như vỡ đê lần thứ hai chính là tiếng nhịp tim của thai nhi.

Bác sĩ chỉ vào chấm trắng trên màn hình đen trắng nói đây chính là phôi thai, chiều dài khoảng hai cm, tình trạng có lẽ đã ổn định. Tiếp theo, bức ảnh không hề báo trước mà bị chia thành hai nửa, một nửa là chấm trắng của phôi thai, nửa còn lại sóng âm, bác sĩ cũng chỉ ném ra hai chữ ngắn ngủn “Nhịp tim”, đột nhiên từ dụng cụ truyền ra một loạt tiếng động tựa như tiếng xe lửa nhỏ, tiếng động mãnh liệt vững vàng nói không nên lời.

Thình, thịch, thình, thịch… Rõ ràng không có ngôn từ nào, nhưng Tống Hi thân làm mẹ lại cho rằng đã nghe thấy tiếng con nói: “Mẹ ơi, con rất khỏe, con sắp đến rồi.”

Hàn Phượng đứng một bên cũng không biết phải làm sao, anh dời mắt về phía Tống Hi, cô gái nhỏ trước mắt lúc cười lúc khóc, anh cũng có thể hiểu được cảm xúc cảm động này, ai bảo Hạt Đậu Nhỏ này vừa ra một chiêu, làm cho tim của một người đàn ông như anh cũng bị tan chảy.

Nhịp tim của thai nhi chỉ phát ra trong một thời gian rất ngắn, nhưng nó đã đủ chạm đến trái tim của cả hai người lần đầu tiên được làm bố làm mẹ.

Sinh mệnh của bọn họ đã không còn là của chính mình nữa mà còn gắn kết với bảo bối nhỏ trong bụng.

Trong phòng khám, Hàn Phượng cúi người, lặng lẽ ghé vào bên tai Tống Hi nói: “Làm sao bây giờ, anh rất nóng lòng muốn gặp con.”

Cảm xúc của cả người vẫn còn lưu lại lúc nghe thấy nhịp tim của con giống như một đoàn tàu nhỏ, Tống Hi không biết phải làm sao, con ngươi hồng hồng như phủ đầy sương mù, ngốc nghếch xác nhận với Hàn Phượng: “Ai? Anh muốn gặp ai?”

Khóe miệng Hàn Phượng nhếch lên, đó là một nụ cười ôn nhu từ tận đáy lòng.

Anh dẫn Tống Hi đến một chiếc ghế ở khu vực chờ, bảo cô ngồi xuống.

Tống Hi vẫn còn đang mê mang chưa hiểu ý của Hàn Phượng, thì thấy anh quỳ một chân xuống, mấy ngón tay thon dài cử động buộc dây giày thể thao bị tuột ra cho cô, nghe anh nói: “Tự nhiên anh cảm nhận được Hạt Đậu Nhỏ nhà chúng ta, em có cảm nhận được không? Lúc nãy anh nghe tiếng tim đập mãnh liệt của con, anh cảm thấy thật không thể tin được chắc con cũng đang mong chờ được gặp chúng ta.”

Sự dịu dàng của Hàn Phượng làm Tống Hi ngượng ngùng gãi trán, nhìn ánh mắt đánh giá của mấy bệnh nhân đang chờ được chữa trị, đè nhỏ giọng xuống trả lời: “Em cũng vậy, lúc đó em sởn cả da gà luôn.”

“Tống Hi, nếu anh nói lúc đầu anh chỉ muốn có trách nhiệm của một người đàn ông với chuyện em có thai, anh coi sự tùy hứng của em là một thử thách đối với ý chí của anh, nhưng dần dần anh rất muốn thử sống cùng em, từ lúc đó tất cả đã thay đổi tựa như có một giọng nói nhấn mạnh rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời của Hàn Phượng anh là em và Hạt Đậu Nhỏ.” Hàn Phượng dừng một chút, cười một tiếng:“Có phải luận điểm này rất khó thuyết phục em không? Nhưng anh sẽ không nói dối, nhất là chuyện về em và con.”

“Cho nên?”

“Cho nên anh vẫn muốn thuyết phục em gả cho anh, bất kể là lên giường với em, hay là nuôi nấng Hạt Đậu Nhỏ, anh đều muốn lấy thân phận hợp pháp để làm.” Hàn Phượng chưa nói, nhưng anh chỉ nghĩ đến có một ngày Tống Hi trần trụi rêи ɾỉ ở dưới thân người đàn ông khác, nghĩ đến con anh có một ngày sẽ gọi người đàn ông khác một tiếng bố thôi mà lý trí anh gần như đứt đoạn. Ý nghĩ này bị cho là sự chiếm hữu cũng không sao, dù sao bản chất đàn ông cũng nói cho anh biết chỉ cần chiếm lấy là được rồi.

Ở nơi công cộng, Hàn Phượng dám nói chuyện cầu hôn và lên giường làm Tống Hi đỏ mặt, da mặt nóng ran, không dám suy đoán người xung quanh có nghe thấy không.

“Còn em? Em nghĩ thế nào?”

Cô nghĩ thế nào… Tống Hi thật sự không nghĩ nhiều, so với câu hỏi của Hàn Phượng, cô càng sốt ruột muốn dẫn anh về phòng bệnh hơn.

Hai người ở trong không gian nhỏ, muốn như thế nào, nói như thế nào cũng được.

“Chúng ta…” Đôi môi Tống Hi đang hé mở thì nhìn thấy một bóng người hơi quen tiến lại gần.

Đó là Trịnh Gia Tuấn đang đỡ Phương Bạch Hà đeo khẩu trang, quan hệ thân mật, nhưng dường như bởi vì nhìn thấy bóng lưng của Hàn Phượng nên hai người tạm dừng bước chân, liếc nhìn nhau, nói vài câu.

Vì khoảng cách xa nên Tống Hi không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng khi cô nghĩ đến Trịnh Gia Tuấn lợi dụng tài nguyên thương nghiệp của Hàn Phượng, mà Phương Bạch Hà vì người đàn ông này mà chèn ép mối tình đầu là Hàn Phượng, khiến cho cảm xúc của Tống Hi xao động theo, cảm thấy bất bình và không đáng thay cho Hàn Phượng.

Hàn Phượng nói người ngoài thường so sánh anh với Trịnh Gia Tuấn, hơn nữa mấy lời nói của Trịnh Gia Tuấn tựa như đều hướng về anh… Nếu tin lần trước cô không chấp nhận lời cầu hôn của anh truyền ra, thì khác nào cô đang vả mặt Hàn Phượng.

Trái lo phải nghĩ, tất nhiên là bố của Hạt Đậu Nhỏ không thể thua được!

Xúc động chiếm đa số, nhưng cô cũng có tâm tư đã sớm bằng lòng… Bằng lòng xây dựng một gia đình với người đàn ông trước mặt.

Cô ôm lấy khuôn mặt văn nhã của Hàn Phượng, sau đó nhanh chóng đặt một nụ hôn lên hai cánh môi mỏng của anh.

Lúc này Hàn Phượng sửng sốt. Đáy mắt đều là nghi vấn, lần cầu hôn này đã thành công rồi sao?

“Hàn Phượng, chúng ta đi đăng ký trước đi, sau khi Hạt Đậu Nhỏ sinh ra thì hãy bàn đến chuyện hôn lễ, bây giờ còn phải dưỡng thai, không có thời gian nghĩ nhiều đến những chuyện phức tạp đó.” Tống Hi cúi đầu, dùng giọng điệu bình thản để che giấu đi sự sợ hãi và xấu hổ chân thật của mình.