Chương 23: Có thai tám tuần 1

Editor: Matcha Kem Cheese

Khi Hàn Phượng bước xuống xe đã thu hút đa số ánh mắt, anh như được nạm kim cương, tỏa sáng trong đêm đen.

Một tay anh ôm một con gấu bông cao bằng nửa người, có một vài quả bóng bay được buộc vào cánh tay của chú gấu bông, năm quả bóng bay nhiều màu sắc lơ lửng trên đỉnh đầu, một tay anh cầm hộp giữ ấm.

Không phải là một người đẹp tinh xảo mà có phong thái *mi thanh mục tú, trời sinh nhẹ nhàng nho nhã, hành động rõ ràng rất thanh cao, nhưng cố tình khí chất bên trong như áp bách đại quân tiếp cận, bình tĩnh trầm ổn, từ xa chiêm ngưỡng tựa như một bức tranh đẹp.

*Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Càng đến gần tầng phòng bệnh Tống Hi, tâm tình Hàn Phượng càng uyển chuyển nhẹ nhàng, lúm đồng tiền trên mặt cũng không giấu nổi.

Anh vừa ra khỏi thang máy, thì gặp em gái Phương Bạch Hà Phương Bạch Diệp.

“Anh Hàn Phượng.” Một tiếng kêu rất thanh thúy vang lên.

“Bạch Diệp à? Đã về nước rồi sao?” Hàn Phượng nhẹ nhàng nói.

Hai chị em Phương gia lớn lên rất giống nhau, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mắt hạnh đào hoa, sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, miệng anh đào thơm, mỗi khi khoác lên mình bộ lễ phục, đứng ở trên sân khấu quốc tế trình diễn nhạc cụ là phong cách siêu sao…Ừ, đây chỉ là mọi người đánh giá mà thôi.

Hàn Phượng là đàn ông, là một thợ săn, nhưng không phải anh đều có hứng thú lãng phí thời gian với nhiều con mồi, huống chi anh vẫn là một thương nhân tính toán tỉ mỉ.

Phương Bạch Diệp không quá hiểu Hàn Phượng, nhưng cô thừa nhận mấy năm nay cô thưởng thức anh, vì thế tự nhiên hào phóng bắt chuyện: “Anh đến thăm chị của em à?”

Hàn Phượng dương miệng cười, hỏi lại: “Anh rể của em chưa nói với em à? Vợ của anh trùng hợp cũng đang dưỡng thai ở một phòng bệnh trong tầng này.”

Phương Bạch Diệp ngẩn người, một lát sau thu thập tất cả cảm xúc lại, nhoẻn miệng cười: “Em đã nghe anh rể nói một chút rồi, em tưởng anh ấy nói đùa thôi nên cũng không để ý lắm.”

“Nói chuyện vậy thôi nhé, vợ của anh… Cũng là chị dâu nhỏ của em… Đang đợi anh.”

“Không mời em đi theo giới thiệu chị dâu nhỏ với em à?”

“Tạm thời không tiện lắm, cô ấy đang dưỡng thai, không phải đang đi ăn cơm, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt.”

Hàn Phượng từ chối thỉnh cầu của Phương Bạch Diệp, liền đi đến phòng bệnh Tống Hi.

Gần đây nhìn thấy Trịnh Gia Tuấn, Phương Bạch Diệp… thật ra cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng Hàn Phượng, anh chỉ nhớ đến đoạn nói chuyện với Lâm Tư Niên.

“Tại sao tao đang định yên yên ổn ổn sống qua ngày, tự nhiên tất cả mọi chuyện đều xảy đến vậy?”

“Ai bảo mày nợ đào hoa nhiều?”

“Đừng làm bẩn sự trong sạch của tao, đối tượng yêu đương của tao cũng không nhiều bằng mày, hơn nữa chỉ có một người thôi, tao cũng không đi ăn vụng, đi phá hoại gia đình nhà người khác.”

“Nhưng những cô gái đó nào hiểu cho mày nha, mặt mày luôn tươi cười, luôn nói ưu tiên phụ nữ, trên mặt viết hai chữ dịu dàng, bọn họ luôn cho rằng yêu đương với mày chắc chắn có thể hạnh phúc, không ngờ mày là một người *văn nhã bại hoại.”

*Văn nhã bại hoại: sói đội lốt cừu, lưu manh lại đi giả danh tri thức, bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.

Lâm Tư Niên chửi đến thuận miệng, anh đã làm gì trong lúc đó nhờ… Hàn Phượng nửa híp mắt nhớ lại, anh chửi một câu thô tục, cúp điện thoại, đen mặt nghĩ nhất định phải xử lý nó.

Hàn Phượng vứt chuyện gặp Phương Bạch Diệp ra sau đầu, rốt cuộc đấu trí đấu dũng với Tống Hi thú vị hơn nhiều.

Anh tặng con gấu bông to kia cho Tống Hi.

“Anh nhặt được à?”

“Mua.” Hàn Phượng tức giận lên tiếng.

“Mua? Cho ai?”

“Mua cho Hạt Đậu Nhỏ, được chưa?”

“Con vẫn còn ở trong bụng.” Tống Hi theo bản năng vuốt ve bụng nhỏ, ánh mắt mang chút phòng bị, Hàn Phượng làm cô càng ngày càng không đoán được ý của anh.

Hàn Phượng đặt gấu bông lên trên giường, nhìn bên trái một cái, lại nhìn bên phải một cái, hình như con gấu và bóng bay tăng thêm chút vui tươi, màu sắc cho phòng bệnh trắng xóa, anh vừa lòng gật đầu: “Em ôm trước đi, chờ đến khi Hạt Đậu Nhỏ biết chơi rồi thì lại cho con chơi là xong.”

“Hàn Phượng, anh thật ấu trĩ.”

“Tống Hi, người chưa lớn là em.”

“Em đã lớn rồi, rất lớn… Em…” Tống Hi á khẩu, câu lớn hay không lớn này có ý ám chỉ.

Quả nhiên, ánh mắt Hàn Phượng ái muội.

Họ vẫn luôn tồn tại lực hấp dẫn với nhau, nhưng sau khi lâm vào trạng thái xác định quan hệ, vấn đề con cái với đủ loại hạn chế, làm hai người che giấu du͙© vọиɠ đi, nhưng đã tránh không đề cập đến rồi mà nó vẫn trần trụi, chân thật chiếm lấy thân thể bọn họ chưa bao giờ biến mất.

Thời gian giống như ngừng lại, Tống Hi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, cô khó khăn nuốt nước bọt xuống, hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trìu mến của Hàn Phượng, ánh đèn trên đỉnh đầu dần dần tối đi, trong nháy mắt đôi môi cô ướt đẫm, Hàn Phượng cúi người xuống hôn cô.

Đầu lưỡi ướt nóng của Hàn Phượng liều lĩnh cạy mở đôi môi màu đỏ đang khép chặt của cô, câu lấy cái lưỡi nhỏ đinh hương, nhẹ nhàng chạm vào hàm trên của cô, cảm nhận được tư thế thoải mái của cô, anh giống như được giải thoát sau nhiều ngày bị giam cầm, giống như được bỏ lệnh cấm chạy về phía tự do, liếʍ mυ"ŧ thật mạnh, gặm hai cánh môi mỏng của cô đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, nuốt nước bọt thơm ngọt vào trong bụng.

Khi anh vươn tay chạm đến bộ ngực đầy đặn của cô, anh nhớ ra, dùng giọng nói trầm thấp nghiêm túc trêu chọc bên lỗ tai cô: “Không nhỏ thật, còn nặng hơn một chút, em nói xem, có phải sữa cho Hạt Đậu Nhỏ đều ở bên trong không…”

Tiểu Hàn tổng *nhân mô cẩu dạng giống y như đồ biếи ŧɦái! Làm cho Tống Hi vừa thẹn vừa giận, hai má phồng lên, đôi tay nhỏ mềm mại đẩy ngực Hàn Phượng một cái.

*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó / thân chó, chỉ người bên ngoài lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra là đang suy tính gì đó xấu xa khó lường

“Mẹ Hạt Đậu Nhỏ của chúng ta, đừng tức giận, đừng tức giận, bác sĩ nói cảm xúc của em phải vững vàng, nói thế nào thì Hạt Đậu Nhỏ vẫn quan trọng nhất, lúc anh không ở cùng em, em không được vui đùa quá trớn đâu đấy.” Đôi tay Hàn Phượng vội vàng nắm lấy tay Tống Hi, ổn định trọng tâm của cô.

Cố tình anh còn cười hì hì, làm Tống Hi không cảm nhận được thành ý của anh.

Hàn Phượng cho rằng có thể sử dụng thú bông, mỹ thực làm cho Tống Hi vui vẻ nhưng kết quả lại chênh lệch rất lớn, không thấy được cô vui vẻ chỉ thấy cảm xúc lạnh nhạt của Tống Hi.

Hàn Phượng đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mặc ở nhà lại đến bên cạnh Tống Hi: “Em vẫn còn tức giận à? Không tha thứ cho anh à? Mấy ngày nay anh đã xử lý hết công việc chính thức rồi, ngày mai anh có thể ở bệnh viện với em rồi, em không cho chúng ta cơ hội bồi dưỡng cảm tình hả?”

Tống Hi lắc đầu.

Hàn Phượng duỗi tay véo má Tống Hi mấy ngày nay được nuôi nên đã có một tí thịt:“Nói em trẻ con, em còn không tin.”

Tống Hi hơi híp mắt, nghĩ tình cảnh khó chịu lần này đều là do tên đầu sỏ trước mặt này gây nên, anh luôn dẫm vào điểm mấu chốt của cô, nước mắt tủi thân nói rơi liền rơi, căm giận bất bình.