Chương 22: Có thai bảy tuần 3

Editor: Sườn xào chua ngọt

Mấy ngày mưa liên tiếp lộp bộp gõ vào tim Tống Hi.

Hơi ẩm trong không khí cũng không thể thấm ướt đôi mắt của cô.

Cô nằm ở trên giường bệnh nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ giống như một con búp bê gốm vô hồn.

Nếu là người không hiểu rõ chuyện còn tưởng rằng Tống Hi là oán phụ bị chồng ném ở bệnh viện không thèm để ý đến.

Thực ra mấy tuần dưỡng thai, Hàn Phượng không vắng mặt một ngày nào, đi tới đi lui giữa công ty và bệnh viện.

Chỉ là cuộc sống này không đơn giản giống như một kỳ nghỉ, công việc của cô đã bị đình chỉ, cô giống như một con chim hoàng yến được Hàn Phượng nuôi, phạm vi hoạt động 24 giờ đều ở trong phòng bệnh đơn giản này, thỉnh thoảng sau khi ăn sáng xong Hàn Phượng sẽ tốt bụng dẫn cô đi dạo quanh tầng này để tiêu thực nhưng lại di chuyển với tốc độ đi bộ của ông bà già, nhưng điều đó chỉ được cho phép khi có Hàn Phượng ở đó.

Phần lớn thời gian đều là ăn hoặc ngủ, nằm hoặc ngồi, cũng may Hàn Phượng nghe lời khuyên của dì điều dưỡng, mang đến cho cô mấy cái gối, để cô kê vào giữa lưng và giường, nửa nằm nhưng không thể để áp vào bụng, nếu cô ngồi quá lâu đừng nói đến dì bác sĩ mà y tá cũng sẽ dặn dò cô mau nằm thẳng xuống.

Nôn nghén không bởi vì chuyện dưỡng thai này mà tạm dừng.

Tống Hi chán ghét dáng vẻ yếu đuối mong manh của mình.

Cô không có nổi một chút sức lực.

Hàn Phượng cũng không thể hiểu rõ cô hoài nghi cái gì.

Cũng đúng thôi, nam nữ vốn khác biệt mà.

Huống chi cô hiểu Hàn Phượng rất bận rộn, một khi anh xử lý chuyện công việc đều tiếc cả giấc ngủ, cho nên cô cũng không muốn làm phiền anh, dù sao nói cô có ham muốn hưởng thụ vật chất cũng được, nói cô muốn làm bạn cũng được… Cô là một người phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn.

Nhưng dưỡng thai bị hạn chế làm rất nhiều việc, việc có thể làm quá ít, khi cô thương hại nhìn những đóa hoa trên cây bị những giọt mưa đánh đến héo rũ, rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa cảm thấy buồn chán.

Cô nghĩ, có phải ngày nào Trịnh Gia Tuấn cũng đến bệnh viện điểm danh giống như Hàn Phượng không?

Cô cũng suy đoán, vì sao Phương Bạch Hà không thể xuống giường bệnh? Cũng đang dưỡng thai giống cô hả?

Sau khi Phương Bạch Hà nghe thấy tin Hàn Phượng có đối tượng mới có cả con rồi có suy nghĩ như thế nào?

Có nhớ nhung hay oán hận không?

Hoặc có thể đã coi Hàn Phượng là quá khứ rồi, không còn một chút dấu vết tình yêu gì nữa rồi.

Còn Hàn Phượng thì sao? Có dành ra một ít thời gian đi thăm Phương Bạch Hà không?

Nếu Hàn Phượng đi thật, Trịnh Gia Tuấn sẽ đối xử với anh như thế nào?

Tuy mỗi người đều có quá khứ, không nên điều tra và đào bới lên, nhưng chồng của bạn gái mối tình đầu lại là người quen cũ, có thể vì bối cảnh gia cảnh nên ít nhiều cũng sẽ có tiếp xúc, Tống Hi tính tình đơn giản nghĩ đến cũng thấy khó xử.

Giống y như bộ phim truyền hình Mỹ cô đã xem mấy năm trước, mấy người bạn tốt cả nam lẫn nữ chia tay rồi lại tái hợp, họ đa phần đều là người trong cuộc, nhưng sau khi chia tay lại cực kỳ thoải mái.

Một chiếc lá ngoài cửa sổ bị gió thổi bay trên bệ cửa sổ, Tống Hi không nói gì chỉ cười, cười chính mình bảo thủ với tình cảm, cũng cười chính mình từ khi gặp được Hàn Phượng về phương diện tìиɧ ɖu͙© cũng rất thoáng, cho nên nếu bàn luận thật sự thì chính cô cũng không phải là một cô gái tốt ngây thơ hồn nhiên nữa rồi.

Tống Hi click vào trang cá nhân trên mạng xã hội của Phương Bạch Hà, bên trong ngoài chia sẻ về ảnh đồ ăn và cuộc sống, thỉnh thoảng cũng có Trịnh Gia Tuấn xuất hiện trong ống kính, có vẻ như tình cảm vợ chồng của họ rất tốt, cập nhập mới nhất dừng lại ở status hai tuần trước “Tôi cảm thấy không được khoẻ lắm, tôi sẽ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.”

Đa số fans đều comment dặn dò Phương Bạch Hà chăm sóc sức khỏe linh tinh.

Sau khi xem qua mấy bức ảnh và mấy comment, Tống Hi yên lặng tắt di động đi.

Thực ra, cô cũng không biết mình muốn lấy thông tin gì từ đó.

Có lẽ là… cô quá rảnh nên không có việc gì làm chăng.

Haizz──

Khi cô đang thở dài nặng nề thì có người gọi.

“Tống Hi?” Giọng người đàn ông bình tĩnh, khiến người nghe nhập tâm giống như ném một khối ngọc đen xuống mặt sông tĩnh lặng, thình thịch một tiếng đâm thẳng vào trong đáy lòng cô.

Khi Hàn Phượng gọi đến lần thứ hai, cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần, lười nhác mở miệng: “Vâng? Có chuyện gì?”

“Dì Lưu nói lúc tối em không ăn nhiều, anh đang về, tí anh mang cái gì đến cho em ăn nhá, đừng để mình bị đói.”

“Hàn Phượng, mấy ngày nay em không hoạt động gì cả, không tiêu hóa được hết, nhỡ em béo thì sao.”

“Em nói bậy bạ gì đó, em đang ở trong thời kỳ phát triển, Hạt Đậu Nhỏ cũng đang ở trong thời kỳ phát triển.” Ở đầu bên kia tựa như Hàn Phượng đang cười Tống Hi, tâm trạng của anh cực kỳ tốt.

“Em nghiêm túc cảm thấy anh khá là ngốc.” Cái gì mà đang thời kỳ phát triển! Tống Hi trợn mắt trắng. Chỉ tiếc Hàn Phượng không nhìn thấy.

“Ngoan, anh chỉ tùy tiện mua thôi, em ăn nhiều thêm một chút.” Hàn Phượng nói bằng giọng mũi, anh nói tiếp ngọt dính: “Tí nữa gặp nha.”

Rõ ràng cô thấy anh cố ý chế nhạo cô trong câu “Ngoan” kia, nhưng tự nhiên cô lại thấy vị ngọt ngào nơi đầu tim là sao? Tống Hi run lên, thấp thỏm vì trái tim mình rung động, tự giải thích cho chính mình chắc chắn là cô được Hàn Phượng quan tâm lâu rồi nên tâm tình trở nên kỳ quái thôi.

Hàn Phượng không hiểu được tâm lý của Tống Hi, vừa vội vàng xử lý công việc vừa tiếp cuộc gọi khẩn đến.

Người đầu tiên gọi là mẹ Hàn Phượng Lam Lâm: “A Phượng, con có chuyện gì quan trọng mà dám không báo à?”

“Con có chuyện gì quan trọng đâu?” Hàn Phượng cười hỏi, anh ở nhà được nuông chiều, nên không lo những cái gọi là áp lực.

“Haizz… Con có biết chuyện đau lòng nhất là con mình đã có vợ có con rồi, nhưng mẹ là người cuối cùng được biết không.” Lam Lâm thời trẻ không được khỏe lắm, bây giờ bà giả vờ đau lòng rất chân thật, không cảm thấy giả tạo một chút nào.

Hàn Phượng nói không sai, một khi Trịnh Gia Tuấn biết Tống Hi xuất hiện dưới thân phận mẹ của con anh, đừng nói Trịnh gia, từ trên xuống dưới Hàn gia cũng sẽ biết hết.

“Mẹ, để con sửa đúng câu của mẹ trước, người ta còn chưa chịu gả đâu, cho nên chưa phải vợ con, dù sao đứa trẻ vẫn còn ở trong bụng mẹ, cho nên mẹ cũng chưa thể xử con được, không phải mẹ cũng muốn ôm cháu nội rồi à, cho nên mẹ đừng rút dây động rừng, để con lừa cả mẹ lẫn con về trước đã, lúc đó mới coi là vợ với con của con được mẹ?”

“Ái chà, cũng có lúc tiểu bá vương của Hàn gia chúng ta không trị được à?” Lúc này đổi lại Lam Lâm ở đầu bên kia điện thoại mặt mày hớn hở, không khép miệng được.

“Mẹ, đây là lần thứ hai con sửa lại câu của mẹ cho đúng, con không phải là tiểu bá vương, con cũng chưa làm xằng làm bậy gì cả, còn nữa vợ tương lai của con hơi thẹn thùng, mẹ cho con một chút thời gian, cho cô ấy một chút thời gian được không? Mẹ đừng dùng gậy đánh uyên ương.”

Lam Lâm không trả lời Hàn Phượng, chỉ lớn tiếng ồn ào:“Hàn Tiến Thăng, anh ra mà nghe xem con anh nói cái gì mà làm tổn thương tình cảm này, nói em sẽ dùng gậy đánh uyên ương này… Em là mẹ chồng độc ác như vậy sao…”

“Mẹ đừng diễn nữa, con biết mẹ thương con nên mẹ sẽ thích cả con dâu và cháu nội tương lai mà, mẹ đừng nói nhảm nữa, cúp điện thoại đi.”

Tút ── Hàn Phượng không do dự, kết thúc cuộc gọi, nhưng vẫn chưa được yên bình.

“Hàn Phượng, tên tiểu tử này, sao mày có thể vượt lên trước tao, người muốn cưới vợ là tao mà, sao mày còn có cả con trước tao rồi!” Ống nghe truyền tiếng Lâm Tư Niên rống giận.

“Ai bảo mày nói tao bị bệnh ảo tưởng!” Hàn Phượng là người ghi thù rất lâu.

“Nghe nói người phụ nữ của mày ở cùng một bệnh viện, cùng một tầng với Phương Bạch Hà à?” Lâm Tư Niên tò mò.

“Mày cũng biết à?” Hàn Phượng hừ cười.

“Bên Trịnh Gia Tuấn nói đấy, còn nói mày vẫn chưa cầu hôn thành công đâu.”

“Quả nhiên cái tính kia của nó vẫn chưa đổi.”

“Mày nói như vậy là có ý gì?”

“Chắc nó muốn xem trò hay của tao đây mà, thì tao liền để cho nó xem… Đây là cuộc đời của tao, tao chưa từng muốn gang đua thắng thua cao thấp với nó.” Hàn Phượng nhún vai, không cho là đúng, cũng như anh nói, đây cuộc sống của anh, anh cũng không thèm để ý mấy lời đồn nhảm này, người khiến anh nôn nóng là người phụ nữ ở trong bệnh viện kia kìa.

Tống Hi yên tĩnh nhưng lại không phải là người có thể để im khi bị giam cầm, cô đã rầu rĩ không vui nhiều ngày rồi, sao anh có thể dễ dàng xem nhẹ cô đây!