Chương 16: Có thai năm tuần

Editor: Matcha Kem Cheese

Khi chìa khóa chuyển động, cửa nhà bị đẩy ra, Tống Hi hoài nghi chuyện lúc trước cô vào ở nhà Hàn Phượng đều chỉ là một giấc mộng.

Nhưng trong nháy mắt, có người phá vỡ giấc mộng của cô.

“Gì thế? Em không đi vào à?”

Hàn Phượng dò hỏi, làm Tống Hi vực dậy tinh thần một lần nữa, vừa bật đèn vừa giải thích: “Nhà em không có dép lê.”

Vẻ mặt cô thể hiện ai bảo anh cứng rắn muốn đi theo? Nhà em đơn sơ như thế đấy, em đã nói trước với anh rồi.

“Không sao.” Hàn Phượng cảm thấy không sao thật, cởi giày da, bước lên sàn nhà gỗ.

Anh đặt hành lý của Tống Hi lên trên sô pha, mắt đánh giá xung quanh.

Anh đi vào huyền quan, bên phải là phòng tắm, rồi đi tiếp là phòng bếp và phòng khách, còn có một cửa sổ sát đất, anh không nhịn được hướng mắt lên tầng hai, chắc là phòng ngủ của Tống Hi.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cách bài trí nhà của Tống Hi lại giống nhà anh đến vậy, chỉ khác diện tích và mấy gian phòng mà thôi.

Đây là lần đầu tiên anh đến thăm nhà Tống Hi, anh thường đưa cô về nhà, nhưng anh ám chỉ như thế nào cũng không được cô mời lên nhà.

Trước đây anh không để vào trong lòng, có lẽ khi đó thái độ của anh đối với Tống Hi là chờ đợi, tuy anh thích cô nhưng anh không thể xác định được có nên cùng cô đi tiếp hay không. Cô không thích, anh cũng không muốn miễn cưỡng cô, nếu khi nào anh muốn kết thúc thì sẽ không để lại một chút hồi ức gì. Bây giờ anh lại tự nhiên nảy sinh một chút phiền muộn, có phải anh chỉ quen thân thuộc thể của cô, nên không phải là cô không thú vị mà cô đang bằng mặt không bằng lòng với anh.

Hàn Phượng cắm hai tay vào trong túi quần tây, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng sông cách đó không xa, mà bờ bên kia là nhà anh.

Giống như giữa anh và cô có một khoảng cách xa xôi.

Tống Hi đi từ bếp ra cầm một chai nước khoáng, đôi môi hé mở, nhưng không lên tiếng, ngơ ngác nhìn bóng dáng im lặng của Hàn Phượng đến sững sờ.

Cô cho rằng có thể giống như những lần trong quá khứ, chỉ cần từ chối đơn giản là anh sẽ không liều sống liều chết đuổi theo cô.

Nhưng lần này lại khác, mỗi một câu anh nói đều có lý.

Cô vẫn muốn phản bác, nhưng lại bị một câu của anh phá hỏng. Anh nói: “Tống Hi, sao em lại không ngoan như vậy, chỉ cần dứt khoát mời luật sư đến làm rõ mọi tình tiết thì ai cũng không chiếm được lợi gì, anh là bố của đứa bé chắc chắn sẽ được nhiều quyền lợi hơn chuyện anh yêu cầu em.”

Trong trò chơi của người có tiền, chắc chắn cô không chơi nổi. Anh đã thỏa hiệp và thuyết phục mình, dù sao sau này anh cũng sẽ đến ở chung với Hạt Đậu Nhỏ.

Hàn Phượng xoay người, lấy chai nước trong tay Tống Hi, một tay đặt lên trên đỉnh đầu cô xoa vài cái: “Em bị chóng mặt à?”

“Em đang nhìn xem anh đang nhìn cái gì mà thôi.”

“Nhìn…” Hàn Phượng cúi người, cười khinh thường, nhỏ giọng nỉ non ở bên tai cô: “Nhìn cảnh đêm thôi!”

Không phải lời âu yếm, chỉ là lời nói vui đùa! Tống Hi khinh thường nhìn anh một cái, cô hiếm khi thể hiện sự cáu kỉnh.

Hàn Phượng thẳng lưng, nghiêm túc hỏi: “Em mua ngôi nhà này rồi à?”

“Em vẫn còn đang nợ tiền vì mua ngôi nhà này, lúc trước em đã nhìn trúng nó, nhưng em không có tiền, em thật sự rất muốn mua nó, muốn cho mình một nơi che mưa chắn gió nên cuối cùng căng da đầu mượn tiền chị Giản Mỹ, cho nên bây giờ ngoài nợ ngân hàng em còn phải bán mạng làm việc cho chị Giản Mỹ.” Tống Hi tự giễu, cô cũng không sợ Hàn Phượng chê cười, cô hy vọng anh thấy rõ điều kiện của cô, muốn anh hiểu cô và anh khác biệt như trời với đất.

Hàn Phượng không nói gì, xuất thân của anh tốt, nhưng anh cũng hiểu không phải ai cũng thuận lợi giống như anh.

Lúc sau Tống Hi thúc giục Hàn Phượng: “Muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

“Được, anh về đây, nếu em có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.” Trước khi đi Hàn Phượng dặn dò cô lần cuối.

Anh và cô, không muốn thừa nhận mà nhìn nhau, thật ra anh có hơi bất mãn.

Một mình ngủ luôn khác xa với…hai người cùng ngủ.

Hàn Phượng không về nhà ngay, mà gọi mấy người anh em đến quán bar.

Hàn Phượng ngồi xuống trước uống nửa ly rượu Whiskey, mới bình ổn lại tâm trạng, quay đầu hỏi: “Hôn lễ chuẩn bị như thế nào rồi?”

“Haizz, nói đến chuyện này tao liền thấy phiền, phải chuẩn bị rất nhiều đồ, phụ nữ thì càng cần nhiều.” Lâm Tư Niên vò tóc, bối rối và bực bội:“Rõ ràng người nói muốn kết hôn là mày, sao cuối cùng lại rơi xuống người tao rồi.”

Hàn Phượng nhún vai, vẻ mặt như muốn nói do mày ngu thôi.

“Có muốn tao giới thiệu cho vài người không, bạn gái tao có mấy người chị em đều độc thân, họ không phải là mấy cô bé chỉ để yêu chơi đâu, đều là mấy người có gia thế đàng hoàng.”

“Không cần.”

”Mày có đối tượng rồi à?”

“Ừ, con cũng có rồi.”

Lâm Tư Niên không tin, dùng sức đánh thật mạnh vào lưng Hàn Phượng:“Người anh em nói đùa à, mày đừng cậy mạnh nữa, mày bịa ra để kí©h thí©ɧ Trịnh Gia Tuấn à?”

Hàn Phượng nhướng mày: “Sao? Bọn họ có rồi à?”

“Nghe nói thôi, chưa biết cụ thể, có một tập tục là thai chưa đến ba tháng không thể dễ dàng nói ra.”

“Còn có tập tục này à?” So với bạn gái mối tình đầu mang thai, tập tục chưa đến ba tháng kí©h thí©ɧ Hàn Phượng hơn, anh không suy nghĩ gì, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tống Hi.

“Mày gửi tin ngắn cho ai vậy?”

“Mẹ của con tao.”

“Xong rồi, mày ảo tưởng nặng như vầy nên đi khám đi.” Lâm Tư Niên còn đang cười, hoàn toàn không tin chuyện Hàn Phượng nói: “Nhưng cũng tốt, mày đã đến tuổi kết hôn rồi, bây giờ mày cũng nên nghĩ đến vợ và con dần đi.”

“Chỉ thiếu kết hôn nữa thôi.” Hàn Phượng vò đầu, rất nghiêm túc.

Hàn Phượng như thế làm trán Lâm Tư Niên đổ mồ hôi, cười gượng vài tiếng:“Gia Tuấn và Bạch Hà đã kết hôn hai năm rồi, bây giờ có thai cũng là chuyện đương nhiên thôi, tao cảm thấy mày đừng để chuyện này vào trong lòng.”

Câu nói của Lâm Tư Niên khiến Hàn Phượng híp mắt giống như mãnh báo nhìn chằm chằm anh: “Vì sao tao phải để vào trong lòng?”

“Mày quên rồi à, mày đã từng nói Bạch Hà sinh ra là để gả cho mày, sau đó bọn mày chia tay, lúc chúng tao thảo luận chuyện về phụ nữ, mày cũng nói thẳng Bạch Hà là đối tượng kết hôn thích hợp của mày.”

Hàn Phượng rất muốn phụ rượu Whiskey ở trong miệng lên trên mặt Lâm Tư Niên.

Thời niên thiếu điên cuồng không biết phán đoán khác hẳn tầng cấp với bây giờ!

Huống hồ khi một đám đàn ông thảo luận chuyện về phụ nữ đều nói đến mấy người có khuôn mặt giống nhau, không chọn Bạch Hà thì có thể choj ai!

Thực ra ấn tượng của Hàn Phượng về Phương Bạch Hà đã dần dần phai nhạt.

Chỉ nhớ cô có dáng vẻ dịu dàng.

Rất hợp với Trịnh Gia Tuấn.

Thứ anh hâm mộ là có một người ở bên cạnh như vậy.

Có lẽ bố anh và mẹ anh đều là người quan trọng tình cảm nên anh cũng chờ mong một cuộc hôn nhân và một gia đình.

Nhưng ngược lại, anh là một thương nhân, đầu tư thù lao còn quan trọng với anh hơn nó.

Anh cũng có cảm giác, muốn thử yêu đương, nếu không thành thì nên sớm chia tay, không lãng phí tâm lực và thời gian của nhau.

Cho nên, anh mới có ý chia tay với Tống Hi.

Nghĩ đến đây, Hàn Phượng giơ tay ra lau mặt,

Sau đó, anh phủ nhận hoàn toàn, thậm chí anh còn thấy đắc ý, Tống Hi làm cho anh hấp tấp bộp chộp thật là đáng yêu.

Nghe nói chưa đầy ba tháng không thể thuận miệng nói ra chuyện mang thai, em đừng nói cho mọi người biết chuyện Hạt Đậu Nhỏ của chúng ta. ─── Anh soạn tin như thể gửi cho Tống Hi.

Hơn mười phút sau, Tống Hi đáp lại ngắn gọn ─── Anh cảm thấy em sẽ nhàm chán như vậy sao!

Đúng là mẹ của Hạt Đậu Nhỏ, thật là hung dữ.