Chương 17: Có thai sáu tuần 1

Editor: Matcha Kem Cheese

Mẹ Hạt Đậu Nhỏ nhìn hung dữ như vậy thôi thật ra bên trong rất là yếu ớt.

Đặc biệt là lúc sáng sớm khi cô ôm bồn cầu nôn mửa, Tống Hi mới hiểu ra thì ra mang thai sẽ trở nên yếu ớt như vậy.

Cô không ngăn nổi cơn buồn nôn, cô không thể phân biệt đó là axit dạ dày hay dịch mật, trong miệng cô đầy vị đắng giống như tra tấn, nếu không phải bổ sung dinh dưỡng cho Hạt Đậu Nhỏ, cô thật sự không muốn ăn uống gì cả.

Vì Hạt Đậu Nhỏ.

Mà cô đã dễ dàng tẩy não Hàn Phượng.

Có một hạt đậu nho nhỏ đang nảy mầm.

Có một sinh mệnh mới sắp chào đời nên dù có khó khăn đến đâu cô cũng có thể chịu đựng được.

“Những ngày tới tôi sẽ tập trung cho công việc hành chính nội bộ hoặc tiếp khách, không thể san sẻ gánh nặng gửi váy áo hay xách đồ nặng với mọi người được. Tôi xin lỗi nhưng tôi đang mang bầu, tôi mong năm nay mọi người có thể bao dung cho tôi.” Tống Hi theo bản năng đặt lòng bàn lên bụng, giống như làm như thế có thể cảm nhận được Hạt Đậu Nhỏ, khiến người mẹ trở nên mạnh mẽ hơn, cô ngẩng đầu lên cười chân thành:“Đêm nay tôi mời, mọi người đừng khách sáo.”

Tuy Hàn Phượng nói không nên thuận miệng nói với mọi người chuyện cô có thai, nhưng vì tránh đi một chút nguy hiểm cho thai phụ hoặc phải làm việc quá sức, Tống Hi vẫn nói với mọi người trong cuộc họp nội bộ công ty.

Mấy ngày nay Hàn Phượng đều bận việc, ngoài mỗi đêm gọi điện thoại để hỏi thăm tình trạng sức khỏe Tống Hi, cô cũng không chạm mặt anh.

Theo lý giải của Tống Hi thì đó là chuyện bình thường, bởi vì sự liên kết giữa anh và cô chỉ là chuyện đứa con, không cần ngày nào cũng gặp nhau cho nên khi Hàn Phượng đột nhiên gọi điện tỏ ý muốn đón cô tan làm, cô phản ứng không kịp.

“A… Em đang ở nhà ăn, sau khi tan làm em mời đồng nghiệp đi ăn cơm.”

“Đồng nghiệp nào?” Giọng Hàn Phượng đột nhiên căng thẳng.

“Tất cả đồng nghiệp.”

“Tất cả đồng nghiệp ư? Có chuyện gì tốt?” So với lúc trước, giọng điệu Hàn Phượng lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

“Không có chuyện gì đâu, sau này em còn phải nhờ đồng nghiệp nhiều nên mời họ ăn thôi… Anh về trước đi, em tự gọi xe cũng được.”

“Không sao, anh cũng muốn ăn cơm.”

Tống Hi nhíu mày, hỏi lại: “Anh… Muốn đến ăn cùng em á?”

“Alo? Tống Hi? Em nói cái gì… Thang máy… Tin gì… Hả…”

Tút, tút, tút ──

30 phút sau, Tống Hi không nói gì mà nhìn Hàn Phượng đi đến nhà hàng.

Mọi người đều biết Hàn Phượng là em chồng Giản Mỹ, nhưng không ai biết rõ quan hệ của Hàn Phượng và Tống Hi.

Tống Hi muốn lảng tránh, nhưng Hàn Phượng trực tiếp vén tấm màng che mặt này lên, một lát lại gắp đồ ăn cho cô, một lát lại bảo cô đừng uống nhiều trà lạnh quá.

Hàn Phượng nói: “Về sau để tôi mời mọi người đi uống trà chiều hoặc ăn cơm để cảm ơn, sau này mọi người giúp tôi chăm sóc cho Tống Hi nha.”

“Khi nào thì hai người kết hôn?”

“Tiểu Hàn tổng đặt một đơn lớn đi, chắc chắn chị Tống Hi cũng muốn mặc váy cưới của công ty chúng tôi!”

Vài người cô một câu tôi một câu, làm Tống Hi không thể giải thích nổi.

Giản Mỹ nhìn ra Hàn Phượng khiến Tống Hi tiến thoái lưỡng nan, không nhịn được nói vài câu thấm thía với Hàn Phượng.

“Chị không biết Tiểu Hi đã kể cho em về tất cả chuyện của con bé chưa, con bé là kiểu người nhìn lạnh lùng, ít nói, nhưng con bé là người thực tế, em đừng đánh giá con bé là người như thế nào thông qua cuộc sống của con bé, con bé là người luôn muốn dựa vào chính mình. Vào năm hai đại học chị nói với con bé muốn thành lập công ty, chị muốn khởi đầu, và đặt nền móng sớm."

"Con bé hỏi chị có nghiêm túc muốn mở công ty không, chị nói có. Con bé nói nhà con bé không muốn gửi học phí cho em ấy, họ muốn em ấy về nhà, nhưng con bé không muốn, chị cũng không ngờ con bé quyết đoán tạm nghỉ học, đi theo chị thảo luận, tìm ra phương hướng, từ sớm đến tối đều cầm bản thiết kế váy cưới đi khắp nơi tìm cơ hội hợp tác. Chị chưa bao giờ nghe thấy con bé than vất vả. Lúc mới sáng lập công ty tiền lương của em ấy cũng không cao, em ấy liền coi phòng làm việc là nhà, khi đó phòng làm việc chưa phải ở đây mà là một phòng cực kì nhỏ, không tiện sinh hoạt một chút nào. Nhưng em ấy vẫn không từ bỏ, nói thật nếu không phải con bé kiên trì, có lẽ chị đã không thể có ngày hôm nay."

"Cho nên… Nếu em đã nhận định Tống Hi, thì hãy đối xử tốt với con bé; nếu không cũng không sao, con bé không phải là người giỏi nhẫn nhục chịu đựng, nếu không ổn chắc chắn con bé sẽ tìm đường thoát khỏi. Huống chi con bé còn có chị, còn có công ty này, cuộc sống của con bé sẽ không đến nỗi kém.”

Hàn Phượng cũng không muốn đồng ý với lời Giản Mỹ nói, nhưng không thể phản bác được.

Không phải anh không muốn tìm một cách để hợp ý Tống Hi.

Anh cũng bằng lòng chịu trách nhiệm với Tống Hi và đứa trẻ.

Buổi tối này trong lòng Tống Hi và Hàn Phượng đều không dễ chịu.

Tống Hi đi WC nữ, Hàn Phượng đuổi theo.

Chờ một lúc lâu, Tống Hi mới đi ra với hai mắt hồng hồng.

Cô đã nôn nghén một tuần nay rồi, nhưng Tống Hi không nói với Hàn Phượng.

Thậm chí cô cho rằng mình che giấu rất tốt.

Nhưng khi đối mặt với Hàn Phượng, ánh mắt anh liền đánh giá Tống Hi từ trên xuống dưới.

Khi anh duỗi tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, mày anh nhíu chặt, bất mãn hỏi: “Em gầy đi rồi, em không ăn cơm hả?”

Tống Hi nên tránh ra nếu cô muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, mâu thuẫn giữa hai người sẽ kết thúc, nhưng lúc này cô phát hiện mình không làm được.

Thậm chí cô còn cảm thấy ủy khuất, Hạt Đậu Nhỏ không ngoan chút nào, làm cô ăn cái gì cũng muốn nôn, bố Hạt Đậu Nhỏ còn bắt nạt cô, khiến cô không biết làm gì ở trước mặt đồng nghiệp, giống như hai người bọn cô không kết hôn không được.

Cô mệt mỏi nằm trong lòng Hàn Phượng, ghét sự yếu đuối của mình.