Chương 15: Có thai năm tuần

Editor: Matcha Kem Cheese

Thật ra thái độ của Hàn Phượng lại làm Tống Hi thở phào nhẹ nhõm.

Cô đặt đũa xuống, uống mấy ngụm nước ấm, rồi đặt ly thủy tinh trong tay xuống, chậm rãi giương mắt nhìn thẳng vào mắt Hàn Phượng.

Trong mắt anh có sự cố chấp rõ ràng; mà cô cũng không chịu thua, tuy ánh mắt cô trong trẻo, nhưng cô đã có đáp án rồi.

“Hàn Phượng, em muốn sinh con, nhưng em không muốn kết hôn, em muốn dọn về chỗ em ở trước.” Trong chuyện nào đó, cô có đủ tự tin, nhưng Tống Hi lại không dám nói rõ khoảng thời gian quan hệ giữa hai người không được rõ ràng kia

Người đàn ông tốt như vậy cuối cùng cũng sẽ gặp được người anh thích, đối tượng thích hợp với anh.

Tống Hi cho rằng Hàn Phượng sẽ hỏi thêm vài câu, thật ra anh lại không hỏi, anh gật đầu, quyết đoán nói một câu: “Được.”

Không do dự chút nào.

Hàn Phượng mỉm cười với Tống Hi, biểu tình sạch sẽ, vẻ mặt sạch sẽ, lộ ra vẻ chân thành tha thiết.

“Tống Hi, chuyện hôn nhân là chuyện của anh với em, vì vậy nếu hiện tại chúng ta tạm thời không thể thống nhất được chuyện này thì cũng không sao cả, không cần ép buộc ai cả.” Hàn Phượng nhấn mạnh hai chữ tạm thời, nhưng Tống Hi không nghe ra điều gì kỳ lạ.

“Nhưng đứa bé thì khác, con vô tội. Anh cũng giống em, lúc đầu nghe em nói em có thai, anh không kiên định như vậy, nhưng đến khi xác nhận được sự tồn tại của Hạt Đậu Nhỏ qua siêu âm anh đã sững sờ và cảm động, cho nên anh không muốn để con trở thành vật hi sinh của chúng ta, anh không cần gì nhiều…” Hàn Phượng giật giật ngón tay thon dài, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, mỗi một câu tiếp theo đều như muốn nuốt chửng cô như tằm ăn dâu: “Sau khi em sinh Hạt Đậu Nhỏ ra, anh sẽ tôn trọng cuộc sống của em và Hạt Đậu Nhỏ, nhưng anh muốn có quyền giám hộ, quyền nuôi nấng con, một tuần em phải để Hạt Đậu Nhỏ ở chung với anh hai ngày, không phải anh muốn cướp Hạt Đậu Nhỏ đi, anh làm vậy là vì cuộc sống của Hạt Đậu Nhỏ, để con biết rằng không chỉ có mỗi mẹ yêu con, mà con còn có tình thương của bố làm hậu thuẫn.”

Tống Hi sửng sốt, mỗi một câu Hàn Phượng nói, đều liên quan đến cuộc sống của cô.

Ngoài ra “Hạt Đậu Nhỏ là gì?” Tống Hi không cẩn thận buột miệng thốt ra? Con đã có nhũ danh từ lúc nào vậy?

Hàn Phượng cụp mắt xuống, che giấu lương tâm cắn rứt và vẻ mặt xấu hổ. Anh đã nói ra khỏi miệng là anh đã nhận định con chính là Hạt Đậu Nhỏ, không phải anh muốn đả động Tống Hi.

Rất nhanh, anh ta đã khôi phục lại thành tiểu Hàn tổng, coi Tống Hi là đối thủ trên thương trường, liệt kê rõ ràng những điều kiện.

“Vì sự trưởng thành khỏe mạnh của Hạt Đậu Nhỏ, trong thời gian em mang thai, anh hy vọng mỗi tối em đều gọi điện cho anh, chuyện duy trì liên lạc này không phải để quấy rầy em, mà không có ai chăm sóc em nên anh lo lắng, anh sẽ đi khám thai định kỳ cùng em, sau khi em sinh xong anh sẽ chọn trung tâm ở cữ, người giúp việc và bảo mẫu cho em, anh không thể chỉ đảm nhận một chức vị bố mà không làm gì cho con được, cho nên em đừng cảm thấy chuyện này là xâm phạm đến em, anh làm tất cả đều là vì Hạt Đậu Nhỏ thôi.” Hàn Phượng nhìn Tống Hi, không phải là kiểu nhìn ngả ngớn, mà như không tiếng động nói── em hiểu mà.

Hàn Phượng luôn nói đều là vì con, Tống Hi cũng không thể phản bác được một câu.

Cô không muốn qua cầu rút ván.

Cô nghĩ chắc chuyện Hàn Phượng đối với đứa trẻ chỉ là tâm huyết dâng trào, khi hai người ở bên nhau, cô chưa từng thấy anh tích cực, nhiều lắm chỉ là hẹn đi tiệc, sau đó thuận lý thành chương lên giường… Rất khó không cho rằng Hàn Phượng chủ yếu là vì tính dục mà đến với cô.

Đáng tiếc cô còn không oán không hận Hàn Phượng, anh là kẻ muốn còn cô là người muốn cho.

Cô cũng thích, vuốt ve cơ ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng anh thở dốc bên tai, thừa nhận trọng lượng cơ thể anh, mở chân mình ra để anh tiến vào, chân chân thật thật kết hợp.

Haizz, đột nhiên cô nghĩ đến, cô vươn tay tát hai má đỏ bừng.

Hàn Phượng không biết trong lòng Tống Hi đã có biến chuyển, nghiêng người về phía trước: “Tống Hi, em không thoải mái hả?”

Tống Hi mím môi lắc đầu, đứng đắn nói: “Đột

nhiên có chút ngột ngạt.”

“Để anh bảo nhân viên hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống.”

“Không sao, chỉ là… do hormone thôi.”

Đột nhiên, Hàn Phượng đứng dậy, vòng đến bên cạnh Tống Hi.

“Có chuyện gì vậy?” Tống Hi ngửa đầu, mắt nhìn Hàn Phượng.

Ngay sau đó, Hàn Phượng nửa ngồi xổm nửa quỳ xuống, lòng bàn tay áp lên trên bụng nhỏ chưa phồng lên của Tống Hi.

Khi Tống Hi trừng lớn hai mắt đen, Hàn Phượng rũ mắt, hỏi: “Em nói xem sau này con có trở thành một đứa trẻ nghịch ngợm không?”

Đây là… Động tác gì! Giọng điệu dịu dàng, giống như bọn họ là một đôi vợ chồng chờ mong con đến. Tống Hi nghĩ nhiều xoa xoa cánh tay đã nổi da gà.

“Hạt Đậu Nhỏ ngoan nha, sau này mẹ con phải ở một mình, nếu con nghịch ngợm thì bố sẽ không quan tâm đến con nữa.” Hàn Phượng dặn dò đứa trẻ trong bụng Tống Hi.

Tống Hi không nhịn được sửa lại: “Con mới chỉ là một chấm đen nhỏ thôi, chưa biết nghịch ngợm đâu.”

Hàn Phượng nhướng mày, một tay đỡ lưng ghế, một tay đặt lên trên mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, khom lưng giống như một tòa núi lớn ở trước mặt Tống Hi bao phủ vùng trời nhỏ của cô.

“Hàn Phượng…” Sự tồn tại của Hàn Phượng quá lớn, Tống Hi chỉ mới nhìn thấy anh như vậy khi ở trên giường, cho nên lúc này cô thấy khó thở nuốt nước miếng.

“Rồi mẹ Hạt Đậu Nhỏ nói đúng.” Hàn Phượng gọi một tiếng mẹ Hạt Đậu Nhỏ cực kỳ ái muội, anh liền thuận thế đặt bàn tay thon dài lên sau gáy Tống Hi, cúi người cướp đoạt lấy đôi môi cô.

Đôi môi mỏng khẽ mở ra, không biết là do cô chưa hoàn hồn lại hay là đang chờ mong, Hàn Phượng dễ dàng câu lấy đôi môi ướŧ áŧ mềm mại của cô, lưỡi quấn lấy nhau ở trong khoang miệng mềm mại, lưỡi cô lướt qua hàm trên của anh, lưỡi anh lướt qua hàm răng cô, như thể đang nói sự xa cách lúc trước chỉ là một ảo ảnh thôi.

Cô cảm giác nụ hoa trước ngực hơi đau, muốn anh xoa véo liếʍ.

Hormone đáng chết này.

Mày còn tưởng rằng sẽ có chuyện gì tiếp diễn sao? Không, người đàn ông này thật là đáng ghét, hôn xong rồi liền thôi.

Anh không giải thích gì.

Làm Tống Hi khốn quẫn cầm giấy ăn nhẹ nhàng lau sợi chỉ bạc còn sót lại nơi khóe môi.

“Tống Hi…” Hàn Phượng nói.

“Vâng?” Tống Hi đột nhiên ngẩng đầu, phòng bị.

Hàn Phượng cười nói: “Hôm nào em dọn về?”

“Đêm nay, đêm nay luôn.” Tống Hi không chút do dự.

“Được đêm nay thì đêm nay.” Khi Hàn Phượng nói lời này, đáy mắt đều là ý cười.

Bởi vì anh nhìn thấy, Tống Hi bình tĩnh bị anh làm cho tâm hoảng ý loạn và có một tia mất mát chợt lóe lên rồi biến mất.