Chương 6: Đưa cơm

Qua ngày mồng tám tháng chạp, thời tiết càng thêm lạnh, sau mấy trận mưa tuyết, nhiệt độ đột nhiên lại giảm, toàn bộ mặt đường trong Tống phủ đều kết băng, dù đám hạ nhân ngày đêm cầm xẻng thay nhau xúc, thế nhưng người trong phủ vốn ít, Tống phủ lại rộng lớn, dọn mấy ngày mà mặt đường vẫn trơn như gương, không thể đi đứng.

Ngày này, Tô Khuynh vẫn ngồi trước bếp lò đỏ lửa như thường lệ, không ngờ một nô bộc thô sử trong viện của lão thái thái đến đây truyền lời, thì ra mấy ngày nay trời lạnh đường trơn, đại a đầu Mai Hương trong viện lão thái thái không cẩn thận ngã gãy chân khi ra ngoài truyền lời, gần tới cửa ải cuối năm cũng là lúc đang cần người, sợ nha đầu khác trong viện sẽ gặp vận rủi này, cho nên cố ý dặn dò, từ hôm nay trở đi việc đưa đồ ăn không cần nha đầu trong viện bà làm nữa, để người ở phòng bếp đưa đến là được.

Mệnh lệnh bất ngờ này của Lão thái thái có thể nói là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, để người ở phòng bếp đưa đồ ăn, đây là chuyện chưa từng có, nhân công ở phòng bếp vốn đã ít, thật vất vả chuẩn bị thức ăn tươm tất, còn bắt bọn họ thu xếp ổn thỏa, sạch sẽ, trên người không mùi khói bụi, nhanh nhanh đưa đồ ăn đến? Nếu không phải người truyền lời đang ở đây, Liễu mẹ có thể sẽ trở mặt ngay tại chỗ, bọn họ coi người ở phòng bếp như con la để sai sử đây mà!

Dù có bất mãn thế nào, Liễu mẹ cũng không dám phàn nàn gì. Áp xuống lửa giận, đuổi người truyền lời đi xong, Liễu mẹ đặt đầy đồ ăn vào hai cái hộp bằng gỗ sơn mài, đóng nắp lại, chia đều hai cái hộp nặng trịch kia cho Tô Khuynh và Hồng Yến rồi ném ra hai chữ, "Đưa cơm"

Tô Khuynh quả thực sợ ngây người, đang êm đẹp thì bắt nàng đưa cơm trong cái thời tiết băng tuyết ngập trời này sao?

Liễu mẹ cười lạnh: "Ở đây trừ bà lão nấu ăn như ta, cũng chỉ còn ngươi và Hồng Yến là trông đoan chính, hai người các ngươi không đi, chẳng lẽ bảo A Toàn mắt chột đi? Hay lão Lại què chân đi? Hay thằng nhãi Phúc Đậu suốt ngày long nhong bên ngoài, dáng vẻ như khỉ kia đi? Lão thái thái là người rất sĩ diện, nếu để bọn họ đi đưa, còn không phải bị liên lụy?"

Nâng hộp gỗ bằng sơn mài nặng trịch, Tô Khuynh cam chịu đi ra phòng bếp, vừa ra cửa phòng, gió lạnh quét qua, một luồng sát khí lạnh băng của ngày đông ùa thẳng vào mặt làm nàng suýt khóc. Tốt xấu gì cũng phải cho nàng đội mũ quàng khăn trước khi đi chứ!

Khoảng cách giữa viện của Lão thái thái và phòng bếp rất xa, về phần vì sao không xây phòng bếp ở trong viện, nghe nói là lúc trước tìm thầy phong thủy tới xem, bị phán là phong thuỷ trong phủ có dị thường, xây phòng bếp ở đâu cũng sẽ xông thẳng vào bài vị, dễ sinh thị phi, khiến cho nhà cửa bất tường. Sau khi tính toán, lão ta nói bếp lò phải đặt ở hướng Thanh Long mới tốt, vì thế để đảm bảo gia trạch bình an, lão thái thái đã cho dời phòng bếp ra rất xa, tận phía đông của phủ, làm đám nô bộc mỗi lần tới truyền đồ ăn đều phải đi vòng hơn nửa cái Tống phủ.

Hiện tại công việc khủng khϊếp này lại rơi xuống đầu Tô Khuynh và Hồng Yến, nhất là trong thời tiết rét mướt này, vì đường trơn gió lớn, cả hai không dám bước quá lớn, có thể tưởng tượng cảm xúc của họ ngay giờ phút này tệ đến thế nào.

Tô Khuynh đón gió lạnh cùng Hồng Yến rẽ trái vòng phải một hồi lâu, dần dần nàng phát hiện có chút không ổn, chỉ cảm thấy những hành lang gấp khúc và lầu các ở đây có vẻ giống hệt nhau, quanh đi quẩn lại như thể đang lòng vòng tại chỗ, nàng không khỏi dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía Hồng Yến: "Hồng Yến, ngươi nói không đến hai mươi phút sẽ tới nơi cơ mà? Sao chúng ta đi nãy giờ lại không thấy bóng dáng viện Lão thái thái đâu hết vậy?"

Nghe Tô Khuynh hỏi chuyện, Hồng Yến rõ ràng cứng người, trên gương mặt đỏ bừng vì lạnh cóng hiện ra chút xấu hổ.

Tô Khuynh thấy vậy, tức khắc hít một hơi, trừng lớn mắt: "Đừng nói là ngươi không nhớ đường đấy nhé?" Thời gian ở Tống phủ của nàng rất ít, đừng nói không có lệnh không được vào nội viện, ngay cả ngoại viện nàng còn chưa đi hết, trừ ra ngoài mua thức ăn, nàng gần như ở trong bếp cả ngày, làm sao biết hết đường trong phủ?

Huống hồ Tống phủ chiếm diện tích cực lớn, nào là hòn non bộ nào là nhà thuỷ tạ, mái hiên cong cong, đình đài lầu các, phong cách kiến trúc lâm viên điển hình của Tô Châu, nhiêu đó thôi cũng có thể khiến nàng bối rối.

Hồng Yến cũng nôn nóng muốn khóc: "Hai năm trước, ta cũng là khó khăn lắm mới theo Liễu mẹ vào nội viện một chuyến, nhớ mang máng là đường này, nhưng đi đến đây lại có vẻ không giống...... Rõ ràng vòng qua nhà thuỷ tạ sẽ đến viện của lão thái thái, nhưng hành lang này... hành lang này không phải vòng như vậy!"

Nghe thế, Tô Khuynh cũng có chút sốt ruột, nhưng giờ phút này nàng chỉ có thể trông cậy vào Hồng Yến, đè ép cảm xúc, chậm rãi an ủi: "Ngươi đừng vội, cẩn thận nhớ lại xem, có phải chúng ta vừa đi nhầm không?"

Hồng Yến mờ mịt nhìn chằm chằm hành lang trước mặt rất lâu, dưới ánh mắt mong chờ của Tô Khuynh, chậm rãi lộ ra biểu tình mếu máo, "Có lẽ, phải vòng qua hành lang này......"

Tô Khuynh thấy lòng lạnh một nửa.

Việc đã đến nước này, Tô Khuynh và Hồng Yến chỉ có thể căng da đầu ôm hộp gỗ bằng sơn mài đi tới cuối hành lang, ai cũng đang lừa mình dối người nghĩ rằng, biết đâu, vòng qua hành lang này họ sẽ tới viện của lão thái thái thật thì sao?

***

Ở sảnh chính trong viện của lão thái thái đã sớm bày bàn ghế, cả nhà vây quanh trước bàn uống trà ăn bánh, nói nói cười cười.

Lão thái thái dùng ánh mắt từ ái nhìn trưởng tử bên tay trái, lại nhìn Nhị nhi tử bên tay phải, nghĩ đến chuyện trưởng tử vừa về đây, vất vả lắm toàn gia mới đoàn tụ, chưa được bao lâu thì Nhị nhi tử lại được lệnh ra tỉnh ngoài nhậm chức, cũng không biết lần này đi, phải mất bao lâu mới lại được đoàn tụ, ngẫm lại lão thái thái liền khó chịu trong lòng.

Tống Hiên vừa thấy vẻ mặt của mẫu thân, liền biết nguyên do bà thương cảm, bèn trấn an, "Lần này nhi tử đi chính là chuyện tốt, tiền đồ cẩm tú đang chờ ở trước, huống hồ làm tuần án cũng không cần ở phủ

đài cả năm, cách mấy tháng nhi tử sẽ về thăm nhà, nương đừng buồn nữa, phải bảo trọng thân thể."

Lão thái thái vừa nghe Nhị nhi tử cách mấy tháng có thể về một lần, cảm xúc buồn bã tức khắc tan đi nhiều, vừa bình tĩnh lại thì nghĩ tới một chuyện, lo lắng nhìn về phía trưởng tử, "Nghị Nhi, lần này trở về còn bị điều đi nữa không?"

Tống Nghị lắc đầu bật cười, "Điều nhiệm đâu phải trò đùa, có thể nói điều là điều? Ước chừng là tám hay mười năm sau mới lại điều đi."

Lão thái thái lúc này mới yên tâm.

Tống Hiên nhìn ca ca mình, cười: "Lần sau cũng không hẳn điều nhiệm nữa, chỉ sợ là thăng chức. Ta nói đúng không, đại ca?"

"Đại ca lợi hại như vậy sao?" Bảo Châu ngồi bên cạnh tức khắc kinh ngạc, khẽ nhếch miệng, ánh mắt đầy sùng bái nhìn đại ca nàng, "Đại ca, hiện tại huynh đang làm Nhị phẩm Thống đốc Lưỡng Giang, nếu lại thăng chức chẳng phải sẽ làm Tướng gia ư?"

Nghe được hai chữ Tướng gia, hai mắt Tống Nghị hơi trầm xuống, nhưng xưa nay hắn rất giỏi che giấu cảm xúc, chỉ bình tĩnh nói: "Có lẽ bước không lên. Vả lại, muội nghĩ lên chức dễ lắm sao, trừ công huân lớn lao, còn phải có được trái tim của đế vương, chấp nhận vây hãm trong cái bậc quan giai ấy suốt đời."

Hai mắt Bảo Châu sáng lấp lánh: "Những người khác không thể, không có nghĩa là đại ca không thể. Trong lòng ta, đại ca là người lợi hại nhất." Đây cũng là lời thật lòng của Bảo Châu, tuy mười năm qua, huynh muội hai người giao tiếp với nhau phần lớn là qua thư từ, nhưng những truyền thuyết về đại ca đã khắc sâu vào lòng nàng, trong mắt nàng, đại ca là một huyền thoại, không gì làm không được.

Lão thái thái cũng cười đến không khép miệng được: "Không phải vậy, người đời đều nói đại ca con là Văn Khúc Tinh chuyển thế, sinh ra là để làm quan thôi."

Một già một trẻ sùng bái một cách mù quáng làm Tống Nghị bật cười lắc đầu.

Tống Hiên ở bên cạnh cũng chỉ cười không nói, nhưng tin tức trên quan trường vẫn có vài phần đáng tin, sao hắn không biết nguyên nhân đại ca mình được thăng chức Thống đốc Lưỡng Giang cơ chứ?

Đó là vì Phúc vương ở Tây Bắc làm phản, thánh thượng phái đại ca hắn làm đốc quân đi đốc chiến. Quân binh ở Tây Bắc mạnh mẽ tráng kiện, trận đánh này vô cùng ác liệt, ước chừng đánh gần hai năm mới kết thúc trong sự thất bại của Phúc vương, đại ca hắn lập kỳ công, được thánh thượng cất nhắc lên quan Nhị phẩm Thống đốc Lưỡng Giang.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chiến công này cũng là một kì tích, không biết đã để lại bao nhiêu vết sẹo trên người.

Lúc trước vì sợ lão thái thái tuổi cao không chịu nổi, nên mới giấu kín chuyện này, cho nên hiện tại ai trong phủ cũng nghĩ đại ca hắn làm tốt nên được thánh thượng thăng quan, lại không nghĩ tới, chức quan này hắn đã phải liều mạng trên chiến trường mới có được.

"Đúng rồi Nghị Nhi, cửa ải cuối năm cũng gần đến, hạ nhân trong phủ Thống đốc còn thưa thớt, mà con lại có nhiều sự vụ phải giải quyết, đâu còn thời gian xử lý đám hạ nhân kia? Mấy hôm trước nương đã tìm mẹ mìn vào phủ, vài bữa nữa sẽ đưa một đám nô bộc qua, đến lúc đó con cứ thoải mái chọn những kẻ hữu dụng, tuyệt đối không thể phủ Thống đốc quạnh quẽ được." Dừng một chút, lão thái thái lại nhíu mày, "Vẫn là không ổn, nô bộc mới chưa được điều tra kĩ, sợ là vô tâm hầu hạ, không bằng như vậy, nương chọn giúp con mấy nhân thủ đắc lực trong phủ đến phủ Thống đốc làm việc, để sau lễ, nhiều đồng nghiệp bằng hữu qua chơi, tránh cho lúng túng tay chân."

"Không cần đâu." Thống đốc nha môn ở ngay thành Tô Châu, cách Tống phủ không quá xa, hắn cũng không thường ở phủ Thống đốc, "Con cũng không định ở phủ Thống đốc thường xuyên, chọn qua loa là được, gần cuối năm trong phủ ta cũng bận rộn, nương cứ thêm người vào phủ ta đi."

Lão thái thái muốn nói lại thôi, trong phủ Thống đốc không phải còn hai vị thϊếp Tả tướng đại nhân đưa cho hắn sao, sơ suất như vậy có tốt?

Như thể biết được lão thái thái lo lắng điều gì, Tống Nghị trầm giọng nói: "Chỉ là hai kẻ không đáng nhắc tới thôi, sao dám để nương phí sức? Nhi tử đã thu xếp xong cho các nàng, nương cứ xem như hai người họ không tồn tại đi."

----

cảm ơn vì donate cho tớ có động lực nheee <3

dù nó thế nào cũng là món quà to lớn với tớ hết á