Chương 7: Miễn trừng phạt

Lão thái thái cũng từng xuất thân từ hầu môn tú hộ, nữ nhi ở gia đình giàu có không chỉ dạy nữ tắc nữ giới, mà còn dạy chút chính trị lịch sử đương thời, cho nên lão thái thái cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chính trị.

Nghe trưởng tử nói vậy, trong lòng bà mơ hồ đoán được chuyện này có liên quan đến triều chính, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ chuyển sang đề tài khác, "Những chuyện đó nương nghe con. Có điều, nhiều năm như vậy con vẫn không có ai ở bên hầu hạ, trong lòng nương thật sự khó chịu. Đương nhiên chuyện cưới vợ con phải tự cân nhắc, nương sẽ không ngang ngược can thiệp, khi nào có ý tưởng cứ báo cho nương một tiếng, nương sẽ thu xếp giúp con. Việc cưới vợ có thể hoãn, nhưng bên cạnh con không có lấy một người hầu hạ, thử hỏi sao nương có thể yên tâm? Mai Hương và Đông Tuyết là hai nha đầu được nương nuôi dưỡng từ nhỏ, bộ dáng đoan trang, tính cách kiên định lại chững chạc, con cứ yên tâm, hôm nay nương sẽ làm chủ để các nàng ở bên cạnh hầu hạ con."

Khi lão thái thái nói đến chuyện này, Đông Tuyết đang đứng bên cạnh lập tức thở gấp, hai má đỏ lên, đôi mắt trong suốt cũng ngượng ngùng rũ xuống.

Tống Nghị đã sớm biết ý tứ của lão thái thái, mấy ngày nay, dù lão thái thái cũng không có chuyện gì, cũng sẽ bảo hai đại a đầu trong viện mình đến chỗ hắn truyền lời, toàn là mấy chuyện râu ria, rõ ràng là có dụng ý khác.

Hắn tùy ý đảo mắt qua Đông Tuyết đứng bên cạnh lão thái thái, tuy có vẻ ít tục hơn a đầu tên Mai Hương kia, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ có vậy. Có chút tư sắc thì đã sao, ở Kinh thành phồn thịnh nhiều năm như vậy, hắn từng có thời gian cưỡi ngựa với những công tử quyền quý ở đó, hưởng thụ vạn vật hồng trần, mỹ nữ tuyệt sắc nào mà chưa thấy qua? Nếu thời niên thiếu hắn có chút coi trọng bề ngoài thì ở cái tuổi đã ngoài 30 như hiện tại, điểm này đã khó làm hắn ghé mắt.

Tống Nghị vốn là người lòng dạ sắt đá, không quen chịu bất bình, vì thế từ chối ngay, "Nhi tử đương nhiên biết hảo ý của nương, vốn là không nên từ chối, nhưng hai nha đầu này đã quen hầu hạ ngài, nhi tử không dám tùy ý làm chủ? Việc này không vội, hiện tại nhi tử mới nhậm chức nên công vụ rất nhiều, hết cách phân thân, chờ xong chuyện này lại cân nhắc cũng không muộn."

Lão thái thái kinh ngạc, đây là chướng mắt hai nha đầu bên người bà?

Đông Tuyết nghe vậy sắc mặt tức khắc chuyển từ hồng sang trắng, cả người giống như bị rút hết thần khí, biểu tình hoảng hốt, thân mình cũng lung lay sắp đổ.

Không khí trong sảnh nhất thời im ắng lạ thường, Tống Hiên thấy tình hình không ổn, vội nói tránh đi: "Aizzz, hôm nay lạ nhỉ, đã giờ nào rồi mà đồ ăn còn chưa đưa tới? Người trong phòng bếp đã bắt đầu lười biếng rồi sao? Chẳng lẽ mấy ngày trước vừa được thưởng, liền bắt đầu cậy sủng mà kiêu?"

Tống Hiên không nói mọi người cũng không phát hiện, vừa nhắc tới, Điền thị – người vốn điềm tĩnh cũng kinh ngạc, "Giờ Dậu canh ba, chậm hơn trước một canh giờ!"

Bảo Châu tủi thân sờ cái bụng: "Trách không được bụng ta cứ kêu rột rột, thì ra đã chậm như vậy."

Tống Nghị cũng nhíu mày nhìn ra ngoài phòng.

Lão thái thái vừa định bảo Đông Tuyết đến phòng bếp nhìn xem, đúng lúc này, chiếc mành nhỉ màu đỏ tươi trước cửa phòng bị người bên ngoài vén lên, gã sai vặt phụ trách truyền lời khom người tiến vào, cụp mi rũ mắt nói: "Lão thái thái, Đại gia, Nhị gia, Nhị thiếu nãi nãi, tiểu thư, người phòng bếp đưa đồ ăn tới, có cần bày lên bàn ngay bây giờ không ạ?"

Lão thái thái chưa trả lời, Tống Nghị đã cười lạnh nói: "Bày lên bàn? Nếu lại trễ chút nữa, giờ này hẳn là ăn khuya. Ngươi gọi kẻ đưa đồ ăn vào đây, hôm nay gia muốn nhìn xem, rốt cuộc là tên nô tài lười biếng nào trong phòng bếp lại to gan lớn mật như vậy!"

Lúc Tô Khuynh và Hồng Yến bị gọi vào, trong phòng đè nặng áp lực, như gió thổi báo giông tố sắp tới, kẻ ngốc cũng biết không khí ở đây không ổn.

Hồng Yến chưa gặp chuyện này bao giờ, vẻ mặt của các chủ tử hoặc giận hoặc bực hoặc ngưng trọng, giống như sắp xử án, trong lòng nàng ta vốn hốt hoảng, giờ lại thấy cảnh tượng trước mắt khủng bố như tam đường hội thẩm, hai đùi tức khắc run rẩy, không chờ người phía trên lên tiếng đã quỳ rạp xuống đất, không nói được câu gì, chỉ biết nằm sấp trên mặt đất run bần bật.

Hồng Yến thình lình quỳ xuống, làm Tô Khuynh vốn đang kinh ngạc ở bên cạnh giật mình, sau đó khẽ thở dài trong lòng. Mới vào cửa đã thấy tư thế vấn tội của các chủ tử, nàng còn đang nghĩ cách giải thích, vì chuyện hôm nay có lý do, chỉ cần giải thích cho thỏa đáng, lấy tính tình của mấy vị chủ tử trong phủ, nhiều lắm là bị trách cứ vài câu thôi. Ai ngờ Hồng Yến lại bất ngờ quỳ rạp xuống, đây không phải chứng tỏ cho bọn

họ các nàng đang chột dạ, hoài nghi các nàng lười biếng dùng mánh lới mới khoan thai tới muộn sao?

Bên cạnh Hồng Yến đã quỳ, Tô Khuynh đang đứng trông có vẻ đột ngột. Nhạy bén cảm giác được vài ánh mắt liên tục dò xét khắp người mình, Tô Khuynh vội cúi đầu, ép xuống cảm giác khó chịu kia, khom gối quỳ bên cạnh Hồng Yến.

Nhưng sao Tô Khuynh có thể hiểu được, dù nàng đã cố gắng chấp nhận những lễ nghi, quy tắc ở thời đại này, nhưng dù gì đã sống từ bé đến lớn trong một xã hội thoải mái ở hiện đại, phẩm chất riêng vô tri vô giác được hình thành trên người há có thể nói thay đổi là thay đổi?

Bình thường ở phòng bếp nói nói cười cười với mọi người, họ có thể không cảm thấy, nhưng một khi gặp phải chuyện không mong muốn, giống như hôm nay, người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra chút khác biệt trong cử chỉ của nàng.

Hai mắt Lão thái thái tuy đã vẩn đυ.c, nhưng vẫn lộ ra sự cơ trí rành đời, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Tô Khuynh vào cửa, liền cảm thấy cô nương này rất lạ, không nói cái khác, chỉ cần nhìn cách đi đứng không nhanh không chậm, vừa không ngượng ngùng thướt tha như các tiểu thư khuê các khác, vừa không thô lỗ tục tằng như nữ tử nhà nghèo, dù đang cúi đầu rũ mi, nhưng sống lưng mảnh khảnh kia lại chưa từng cong xuống, cũng biết rõ nàng là một cô nương giàu lòng tự trọng.

Lão thái thái lại cẩn thận ngắm nàng, thấy mặt mũi nàng thanh tú, da thịt trắng như sứ, tướng mạo thật sự rất được.

Trông hơi gầy yếu, nhưng trên mặt không hề hoảng sợ, chỉ bình chân như vại quỳ gối ở kia, ngược lại có vài phần nhã nhặn và dịu dàng. Lão thái thái âm thầm tán thưởng, dù diện mạo có thế nào, chỉ cần phong thái này là có thể hơn hẳn đám nha đầu trong phủ.

Nếu Tô Khuynh biết suy nghĩ của lão thái thái lúc này, sợ là sẽ cười khổ một phen, tuy nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng rốt cuộc có vài thứ ở thời đại kia đã khắc sâu vào xương cốt nàng, khó mất đi.

Bảo nàng chịu khổ làm việc nàng còn cắn răng đi học đi làm, nhưng bắt nàng khom lưng uốn gối làm ra dáng vẻ nô tài, giống Hồng Yến lúc này, run rẩy cầu xin thương xót, đối với nàng mà nói, lại vô cùng gò ép.

Nếu có thể, nàng bằng lòng đánh mấy gậy, cũng không muốn bẻ gãy chút tự trọng này.

Lão thái thái còn đang nghi ngờ, tại sao một nha đầu ưu tú như vậy lại đưa tới phòng bếp làm mấy chuyện thô sử kia, lại thình lình nghe được trưởng tử ở bên cạnh trầm giọng dò hỏi: "Ngươi nói cho gia nghe, ngày thường các chủ tử dùng bữa tối vào giờ nào?"

Nghe được phía trên có người hỏi chuyện, Tô Khuynh cũng không trông cậy vào một Hồng Yến đã sớm như chim sợ cành cong sẽ trả lời, chỉ phải căng da đầu mở miệng đáp, "Giờ Thân canh ba."

Tống Nghị híp mắt, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng sứ kia, "Vậy ngươi nói cho gia, ngươi đã đưa đồ ăn vào giờ nào?"

Tô Khuynh hơi ngạc nhiên, vì sao hắn chỉ nói "ngươi" mà không phải "các ngươi", nhưng lại không kịp suy nghĩ kĩ, vì thế trả lời, "Hồi gia, là giờ Dậu canh ba, chậm hơn lần trước một canh giờ."

"Tốt lắm." Tống Nghị không mặn không nhạt phun ra hai chữ, trên mặt cũng không rõ hỉ nộ, chỉ trầm giọng nói tiếp, "Một khi đã như vậy, không bằng ngươi nói xem, dùng mánh lới để lười biếng, khiến chủ tử trong phủ đói bụng hơn một canh giờ, phải bị tội gì?"

Tống Hiên suýt nữa là phun trà ra, còn bảo nô bộc phạm tội nói mình phải bị tội gì? Dựa vào phong cách trước đây của đại ca, không phải trực tiếp kéo ra ngoài đánh sao?

Không nói đến việc tại sao Tống Hiên lại ngạc nhiên, Tô Khuynh ở kia nghe thấy người phía trên đổi trắng thay đen chỉ trích như vậy, lại hơi tức giận, bất chấp gió tuyết rét buốt đến đưa đồ ăn cho mấy người, chẳng qua lần đầu đến nội viện, lại thêm trời mù đường trơn, vòng đi vòng lại mới tìm ra, sao các nàng lại biến thành kẻ lười nhác chậm trễ trong miệng vị chủ tử này vậy?

Nếu trước đây Tô Khuynh phải chịu oan ức như vậy, đã sớm xù lông đứng lên tranh luận rồi.

Nhưng hiện giờ, với thân phận nô bộc, đứng dậy tranh luận thì thế nào? Lỡ đâu bị gán cho cái tội đại nghịch bất kính, nàng thật sự sợ mình không đợi được ngày về nhà.

Cho nên đừng nói chút oan ức, dù là cực kì oan ức cũng phải nhịn. Tuy đã dùng mọi cách tự an ủi, nhưng lòng nàng sao có thể dễ chịu? Ngón tay véo mạnh vào cổ chân, nàng mím môi cố nén, nhưng hai mắt vẫn đỏ lên.

Xưa nay Lão thái thái luôn thương kẻ yếu xót người nghèo, vốn dĩ đã nhìn Tô Khuynh nhìn với con mắt khác, hiện giờ thấy trưởng tử ra sức đe dọa thì có chút không đành lòng, vì thế mở miệng nói: "Thôi thôi,

dùng bữa trễ một chút cũng không sao, lão thân thấy nô nương này cử chỉ thoả đáng, chắc là một đứa nhỏ hiểu quy củ, không giống hạng người dối giá thủ đoạn, có phải đã gặp chuyện gì đó không?"

Lão thái thái giải vây làm Tô Khuynh rất cảm kích, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng đáp, "Hồi lão thái thái, chuyện hôm nay quả thực có nguyên do, thời gian nô tỳ vào phủ không nhiều, mà hai năm trước, Hồng Yến cũng chỉ được theo Liễu mẹ đến nội viện một lần, cho nên không quen với cách bố trí trong viện, lại thêm gió lớn trời mù đường trơn, bọn nô tỳ đi lòng vòng rất lâu mới tìm được nơi này, thành ra mới chậm một canh giờ."

Nghe xong, lão thái thái bừng tỉnh nói: "Nói chuyện này mới nhớ, việc này không thể trách hai ngươi, trước giờ người trong phòng bếp không được đưa đồ ăn, bình thường không có lệnh các ngươi không thể vào nội viện, phủ ta lại rộng lớn, khó trách các ngươi không biết đường."

Tô Khuynh chậm rãi nói: "Là bọn nô tỳ ngu dốt, trì hoãn bữa ăn của các chủ tử, hẳn là bị phạt."

"Ai da, nương đã nói không phạt các ngươi rồi mà, còn nhận phạt cái gì! Bây giờ các ngươi cũng biết đường rồi, về sau tới đúng giờ là được." Bảo Châu ngây thơ hồn nhiên, nghe nói nô tỳ tự nhận phạt, sợ vị huynh trưởng thủ đoạn cứng rắn này sẽ trừng phạt các nàng, không khỏi mở miệng tiếp lời.

Tô Khuynh vẫn luôn thích vị Bảo Châu tiểu thư tâm địa lương thiện này, nhìn về phía Bảo Châu cảm kích gật đầu.

Lão thái thái quay đầu nhìn Tống Nghị mở miệng nói: "Đứa nhỏ này trông thật đáng thương, lại nói rõ nguyên nhân chậm trễ, ngươi chớ có phạt các nàng."

Tống Nghị không dấu vết thu hồi ánh mắt trên người Tô Khuynh, cười như không cười nhìn về phía lão thái thái: "Nương nói không phạt thì không phạt, cố tình hỏi một mình con, nhỡ dung túng nhi tử trở thành một ác quan thủ đoạn tàn nhẫn thì gay."

Lão thái thái giả vờ tức giận: "Lại trêu ghẹo nương, cẩn thận da của ngươi."

Tống Nghị mỉm cười, lại dời ánh mắt xuống hai người đang quỳ bên dưới, hờ hững nói, "Nếu đã nói rõ nguyên nhân, chuyện hôm nay tạm thời không so đo, đứng lên đi."

Tô Khuynh cảm tạ xong, đỡ Hồng Yến đang phát run lên, lui ra sau chờ phân phó.

Lão thái thái tốt tính, thấy các nàng hốt hoảng lo lắng, sắc trời cũng đã tối nên không để các nàng ở lại lâu. Sợ bọn họ lại lạc đường, liền sai hai bà tử trong viện dẫn bọn họ về.