Chương 5: Tháng chạp đến

Chờ hắn ta đi, Liễu mẹ cũng không giấu diếm nữa, hào phóng chia đều bạc cho đám người ở phòng bếp, mỗi người nhận được khoảng hai lượng, chuyện này khiến Tô Khuynh đặc biệt vui mừng, như vậy thời gian nàng ra phủ lại gần hơn.

Liễu mẹ kéo Tô Khuynh qua một chỗ vắng vẻ, không nặng không nhẹ véo nàng một cái, hung hăng nói, "Lại tự cho mình là đúng! May mà hôm nay tâm trạng Đại gia tốt không so đo, nếu gặp lúc ngài ấy tâm trạng xấu, mánh khóe vớ vẩn này cũng không giúp ngươi tránh được sự trừng phạt đâu!"

Tô Khuynh hít sâu một hơi, "Liễu mẹ ngài nhẹ chút đi! Ta đây không phải hy vọng ngài nghỉ ngơi nhiều hơn sao, lúc nãy nhìn ngài mệt mỏi như vậy, dính vào cạnh bếp là ngủ say, chúng ta đâu nỡ gọi ngài dậy? Chưa kể món ấy không phức tạp lắm, ngày nào cũng ăn đồ ngọt nhiều như vậy hẳn là mấy vị trong phủ cũng ngán rồi, thay một món đơn giản thanh đạm hơn chẳng phải càng tốt? Nhìn này, Đại gia chẳng những vui vẻ, còn thưởng bạc nữa nè!" Nhắc tới chuyện này, Tô Khuynh hài lòng đến híp mắt.

"Xem dáng vẻ không tiền đồ của ngươi đi, mới có hai lượng đã khiến ngươi vui vẻ thành như vậy!" Nói xong, Liễu mẹ hận không thể chọt

thủng trán nàng, "Vừa rồi là cơ hội tốt để Phúc Lộc thấy mặt ngươi, chuyện này không tốt hơn mấy lượng bạc kia sao? Ngươi lại như cái hũ nút, đầu không nâng mắt không liếc, làm Phúc Lộc không thể thấy trọn khuôn mặt của ngươi, thử hỏi về sau sao hắn có thể nhớ rõ ngươi?"

Tô Khuynh nghe vậy ngạc nhiên nhìn Liễu mẹ: "Vì sao muốn hắn nhớ rõ ta?"

Liễu mẹ trừng lớn mắt, bốc hỏa: "Cái đồ đầu gỗ nhà ngươi! Phúc Lộc đi theo Đại gia làm việc nhiều năm, Đại gia không lấy vợ nên hắn cũng không lấy vợ, vẫn luôn kéo dài. Trong phủ này biết bao tiểu nha hoàn nhìn chằm chằm hắn đâu, lúc nãy có cơ hội lộ mặt ngươi lại không biết quý trọng?"

Tô Khuynh hít một hơi, chỉ về phía cửa, rồi chỉ vào mình: "Hắn...... Ta?!"

Liễu mẹ nhướng mày, "Vẻ mặt như vậy là ý gì, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Phúc Lộc không xứng với ngươi hay sao? Tuy hắn lớn tuổi hơn ngươi một chút, nhưng nam nhân lớn tuổi rất biết chiều chuộng thê tử, hắn còn nhỏ tuổi hơn Đại gia kìa......" Có thể cảm thấy bán tán chuyện của Đại gia là không ổn, câu kế tiếp Liễu mẹ liền nuốt xuống.

Tô Khuynh vội xua xua tay: "Không không, Phúc Lộc đương nhiên rất tốt, có điều, lắm người tranh như vậy, ta chắc chắn không tranh được, đến lúc đó vỡ đầu chảy máu thì xui lắm. Vả lại, Liễu mẹ, lúc trước không phải ngài đã bảo ta đừng tham gia vào mấy chuyện náo nhiệt đó ư?"

"Đó là Đại gia, còn Phúc Lộc thì khác!" Liễu mẹ tức đến ngứa răng, "Thân phận này của ta, đương nhiên không dám tới gần Đại gia, huống hồ đại quan quý nhân nhìn chằm chằm ngài ấy nhiều vô kể, dù có như ý thì chưa chắc chủ mẫu tương lai sẽ bao dung. Nhưng Phúc Lộc không giống vậy, tuy cũng là trèo cao, nhưng nếu ngươi thật sự khiến hắn coi trọng, biết dùng vài thủ đoạn là có thể lên làm chủ mẫu đương gia của nhà bọn họ! Huống hồ hắn không cha không mẹ, chỉ có một người thúc phụ, ngươi gả đến nhà hắn là có thể làm chủ, Phúc Lộc lại rất có triển vọng, tương lai của ngươi chắc chắn sẽ tốt."

Tô Khuynh ấp úng, "Ta phải đi xem nước sôi chưa..." Nói xong, nhanh như chớp chui xuống bệ bếp thêm củi, nhóm lửa.

Liễu mẹ nhìn bộ dạng không tiền đồ kia của nàng, tức đến tâm can dạ dày đau, thật uổng phí cho vẻ ngoài tốt như vậy!

Hơn một tháng lại trôi qua.

Một tháng này Tống Nghị dấn thân vào công vụ, tân quan nhậm chức, công sự rối ren, gần như ngày nào cũng ở Thống đốc phủ nha tiếp kiến

quan viên lớn nhỏ ở Lưỡng Giang, xử lý chuyện cũ của quan tiền nhiệm để lại, lên kế hoạch cho năm sau. Kể từ đó, tiệc tùng trong phủ tự nhiên ít đi, chuyện trong phòng bếp bỗng nhẹ nhàng hơn, ai nấy cũng rảnh rỗi.

Sau một tháng thanh nhàn, mọi người lại bắt đầu bận bịu như con quay, tháng chạp đã đến, còn hơn một tháng nữa là tới Tết, gà, vịt, thịt, cá, gạo, mì và những món liên quan từ thôn trang đưa tới đã được phân loại và xử lý xong, đây là cái Tết đoàn viên đầu tiên trong phủ từ khi Đại gia về, vì vậy mà không khí vô cùng náo nhiệt, không chỉ ở phòng bếp, những nô bộc ở các phòng khác cũng đã sớm xoắn tay chuẩn bị.

Thứ hai là, trước đó vài ngày Nhị gia có nhận thông báo thuyên chuyển công tác từ cấp trên, thăng quan làm sứ tuần tra ở Tứ Xuyên, sang năm sẽ phải đến đó nhậm chức. Lần này, Nhị gia được thăng chức là chuyện tốt, nhưng lão thái thái rất luyến tiếc, sau mấy lần lén rơi lệ, cũng biết hoàng mệnh không thể trái, liên tục dặn dò hạ nhân trong phủ chuẩn bị nhiều đồ dùng và thức ăn. Vì Nhị gia thích ăn thịt khô nhất, cho nên mấy ngày nay phòng bếp đã vội vàng xông thịt.

"Hà Hương, Hà Hương! Ngươi đừng có làm ổ trước bếp lò nữa, mau mau tới giúp ta, cẩn thận xắt cái ngó sen này thành lát mỏng, phải xắt thật đều đấy, lát nữa ta phải làm ngó sen xào chua cho các chủ tử nhắm rượu, ngộ nhỡ xắt không đều, bày lên đĩa sẽ thấy rõ, đừng có làm mất mặt phòng bếp chúng ta."

Liễu mẹ vừa nói, vừa túm Tô Khuynh từ lò bếp ấm áp dễ chịu đến cạnh bếp, đột nhiên rời khỏi ánh lửa ấm áp, Tô Khuynh rùng mình.

Đời trước trải qua mùa đông ở miền Bắc với hệ thống lò sưởi cách nhiệt, dù có mở toang toàn bộ cửa sổ, dù cho gió tuyết phương Bắc gào khóc, nàng ở trong phòng cũng sẽ toát cả mồ hôi, thấm ướt cả váy, còn híp mắt ăn kem hộp, vui vẻ trải qua cái rét lạnh đầu xuân. Đâu giống vùng Tô Châu này, cuối đông tuyết không rơi nhiều, nhưng hàn khí ẩm ướt lạnh lẽo đâu đâu cũng có, thấm thẳng vào máu thịt, dù nàng có nhẫn tâm bỏ tiền ra mua hai cân bông thượng đẳng về may đồ, khi gió lạnh thổi qua, nàng vẫn lạnh đến nỗi hồn vía lên mây, chỉ hận không thể ngồi trông coi củi lửa cho bếp lò ở phòng bếp cả ngày.

Tô Khuynh run tay cầm lấy dao phay, vừa đυ.ng vào cán dao lạnh lẽo, tức khắc cảm thấy cả người không ổn.

Liễu mẹ nhịn không được chạm vào người nàng, hồ nghi nói: "Lạnh đến như vậy à? Bộ đồ trên người ngươi là vải tuyết từ Tây Vực đó, một lượng bạc một cân, đắt cực kì, vậy mà ngươi vẫn bỏ tiền ra mua. Nhưng loại vải này có thể ấm hơn vải bông của chúng ta bao nhiêu lần? Ngươi xem, Hồng Yến vẫn mặc bộ đồ làm từ vải bông hồi năm trước, người ta còn chưa thấy lạnh, sao ngươi lại lạnh trước rồi?"

Tô Khuynh trong lòng cười khổ, nếu mấy người đang trải qua mùa đông hiện đại ở phương Bắc, thình lình bị kéo tới vùng phương Nam ở cổ đại không điều hòa, thử xem mấy người có lạnh đến đông cứng không?

"Trời sinh...... Không chịu được lạnh." Tô Khuynh miễn cưỡng giải thích, run run xuống tay định xắt củ sen đóng băng kia.

Liễu mẹ nhìn tư thế của nàng, nhịn không được lắc đầu thở dài: "Thật là mạng nha đầu, mình tiểu thư. Thôi thôi, ngươi cứ ngồi trước bếp lò đi." Than phiền hai câu, Liễu mẹ lại giành lấy con dao trong tay Tô Khuynh, đẩy nàng ra sau.

Về lại bếp lò ấm áp, Tô Khuynh cảm thấy mình như được hồi sinh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chờ tích góp đủ, nàng nhất định phải mua nhà, sau đó xây một cái giường đất trong phòng ngủ. Mùa đông hơ nóng giường đất, ngồi trên đầu giường ấm áp ăn hạt dưa ăn điểm tâm, nhấp trà ngắm gió tuyết lạnh lẽo ngoài cửa sổ, đây mới là cách sống khi vào đông.

Hồng Yến nhìn dáng vẻ như chim cút của Tô Khuynh trước bếp lò, nhịn không được cười ha ha, "Hà Hương tỷ, mặt tỷ trắng bệch như tuyết vậy, có phải tỷ làm bằng tuyết không, sao lại sợ lạnh chứ?"

Tô Khuynh bất đắc dĩ liếc nàng, "Con nhóc này, chỉ thích trêu ta."

Hồng Yến qua năm nay cũng mới mười lăm tuổi, đang là lúc ngây thơ hồn nhiên, trong phòng bếp chỉ có nàng xấp xỉ Tô Khuynh, mà Tô Khuynh lại là người hiền lành, lễ phép lại lịch sự, cho nên Hồng Yến rất thích quấn lấy Tô Khuynh.

Tướng mạo của Hồng Yến cũng đoan chính, chỉ là màu da hơi đen, cho nên nàng vô cùng hâm mộ làn da trắng của Tô Khuynh, vì tính tình chất phác, hâm mộ nhưng không ghen ghét, hay lấy người tuyết ra trêu Tô Khuynh, cũng hỏi Tô Khuynh bí tịch làm trắng da, khiến Tô Khuynh dở khóc dở cười.

"Hà Hương tỷ, tỷ nghe gì chưa, mấy ngày trước mẹ mìn có tới phủ của chúng ta." Thừa dịp Liễu mẹ đang xắt ngó sen, không có thời gian nhìn chằm chằm nàng, Hồng Yến lén thả rổ rau xuống, lặng lẽ nhích tới cạnh

Tô Khuynh tán gẫu, "Năm sau Nhị gia nhà ta sẽ tới nơi khác nhậm chức, đến lúc đó sẽ mang theo rất nhiều nô bộc, mà lần này Đại gia trở về lại cần vài người hầu hạ, cho nên hạ nhân trong phủ chúng ta sợ là không đủ, lão thái thái kêu mẹ mìn vào phủ chắc là muốn mua thêm người mới."

Tô Khuynh gật đầu: "Đúng là nên mua thêm, hiện giờ Vương đầu bếp không ở đây, Vu thúc lại vì nương giữ đạo hiếu, phòng bếp chúng ta chỉ còn một mình Liễu mẹ biết nấu ăn, quả thật rất vất vả, hy vọng sẽ chia cho phòng bếp vài người, đến đây giúp đỡ cũng tốt."

Hồng Yến bĩu môi, lén liếc Liễu mẹ, thấy Liễu mẹ không chú ý tới nàng, lúc này mới ghé sát vào tai Tô Khuynh, nói: "Hà Hương tỷ, tỷ đừng dán mắt vào phòng bếp này mãi, tỷ không nghe nói sao, viện của lão thái thái và Đại gia đều thiếu nha đầu, trước đó, Lâm tổng quản đã mở miệng, mấy nha đầu thô sử như chúng ta, ai muốn đến viện lão thái thái hoặc Đại gia, có thể đến chỗ hắn báo danh, chỉ cần hắn cảm thấy bộ dáng và phong thái ổn là có thể đến viện của lão thái thái hoặc đại gia làm việc! Hà Hương tỷ, đây chính cơ hội tốt, tướng mạo tỷ đẹp như vậy, nhất định có thể được tuyển, dù phải làm nha đầu tam đẳng trong viện lão thái thái hoặc Đại gia, cũng tốt hơn đợi ở phòng bếp!"

"Loảng xoảng!" Hồng Yến vừa nói xong, Liễu mẹ liền chém mạnh con dao phay lên tấm thớt. Xoay đầu, bà bóp eo, phẫn nộ trừng mắt Hồng Yến: "Con nhóc xấu xa nhà ngươi tưởng ta điếc sao! Nếu phòng bếp này làm chướng mắt ngươi, sao ngươi còn ở đây chịu khổ? Để lão bà tử này đến chỗ Lâm tổng quản báo danh giúp ngươi đi, nếu được chọn liền mau mau cút sang chỗ khác làm việc, tránh để cái phòng bếp hôi hám này làm bẩn mắt ngươi! Nhưng Hà Hương là người mà lão bà tử ta nhận bồi dưỡng, nếu lại để ta nghe thấy ngươi lẻo mép dụ dỗ Hà Hương đi, xem ta có lột da ngươi ra không?"

Hồng Yến không ngờ Liễu mẹ lại thính tai như vậy, còn nghe hết chuyện riêng của mình, tức khắc mặt trướng đến đỏ bừng: "Liễu mẹ, ta không có ghét bỏ nơi này......"

Liễu mẹ hừ lạnh, không thèm nhìn nàng, quay đầu nhìn về phía Tô Khuynh: "Hà Hương, trong cái phòng bếp này, ta coi trọng ngươi nhất, tính cách chững chạc, thái độ kiên định, lại không cao ngạo không nóng nảy, kiên nhẫn học hỏi, ngươi đừng học theo mấy kẻ thiển cận sớm ba chiều bốn, chỉ cần ngươi chịu kiên định học theo tay nghề của ta, một

khi lão bà tử ta không làm được nữa, ta sẽ đề cử ngươi với lão thái thái, lúc ấy, chức chủ quản phòng bếp cũng thuộc về ngươi."

Tô Khuynh vô cùng cảm kích lòng tốt của Liễu mẹ, vì thế nói ngay, "Liễu mẹ, ngài yên tâm, ta biết." Không khỏi nhìn Hồng Yến bên cạnh, thấy nàng xấu hổ đứng đó, đoạn mở miệng nói giúp, "Ngài cũng đừng tức giận, Hồng Yến vẫn còn nhỏ, có cái gì nói cái đó, chỉ cảm thấy mới lạ nên nói chơi thôi, không có gì ý khác. Ngài hãy bớt giận, đừng trách nàng."

Liễu mẹ khịt mũi, "Lão bà tử ta hà cớ gì phải giận dỗi một con nhóc như nàng? Còn không phải sợ nàng dạy hư ngươi sao? Hồng Yến, còn không mau đi nhặt rau, lại để ta thấy ngươi lười biếng, cứ ra sau lấy thùng gánh nước đi."

Hồng Yến hít một hơi, sau khi chớp chớp mắt với Tô Khuynh thì trở lại chỗ cũ, cúi đầu nhặt rau.