Chương 77: Rối hết cả lên

Giọng nói của Tề Thiên Hạo vốn đã rất có độ nhận diện, hơn nữa những lời này nói ra trong nhất thời khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ngay cả Tề Thiên Hạo cũng tự ngẩn người.

Theo bản năng Lý quả phụ cũng ngừng gào thét, trên thực tế, bà ta gào thét cả buổi, thấy không ai đệm cho, Lạc Tiểu Băng cũng không hề sợ hãi, cũng không muốn tiếp tục nữa.

Mà Lạc Tiểu Băng nghe Tề Thiên Hạo nói những lời vừa rồi, bởi vì có vết xe đổ trước đó, nên Lạc Tiểu Băng theo bản năng lại cảm thấy thật là không khéo.

Nhưng chưa đợi Lạc Tiểu Băng cản lại, câu tiếp theo của Tề Thiên Hạo lại không thể cứu vãn được nữa.

“Bởi vì ta chính là cha ruột của An An Nhạc Nhạc.” Sau khi im lặng một lát, Tề Thiên Hạo liền nhàn nhạt mở miệng.

Dù sao cha ruột của An An Nhạc Nhạc cũng không biết đang lưu lạc ở đâu, mình thay thế làm cha ruột mấy ngày chắc cũng không sao đâu.

Dù sao hai đứa trẻ cũng rất hợp ý hắn, hắn cũng không muốn hai đứa bị mắng là con hoang.

Lời Tề Thiên Hạo vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa yên tĩnh, tĩnh lặng đến độ tiếng châm rơi cũng có thể nghe rõ.

Trùng hợp chính là, khi Tề Thiên Hạo nói ra lời này, trưởng thôn vừa lúc nghe được phong thanh nên chạy đến đây.

Mà An An Nhạc Nhạc sau khi nghe được lời của Tề Thiên Hạo lại càng khϊếp sợ trợn to hai mắt, rất rõ ràng, cả hai đứa cũng bị ‘chân tướng’ này làm cho kinh hãi.

Mà lúc này Lạc Tiểu Băng thấy trưởng thôn Trương Đức Vọng tới rồi, lại đúng lúc nghĩ đến lý do mà mình đã nói ra trước đó với Trương Đức Vọng, theo bản năng, Lạc Tiểu Băng lại nhìn về phía Trương Trần thị cùng Trương Nhị Lang biết được ‘chân tướng thật sự’.

Dù sao, Lạc Tiểu Băng cũng không nhịn được mà đỡ trán.

Loạn!

Loạn rồi!

Loạn hết cả rồi.

Quả nhiên, một lời nói dối thì sẽ cần rất nhiều lời nói dối khác để bù đắp vào.

Đau đầu quá!

Muốn gϊếŧ Tề Thiên Hạo thì làm sao bây giờ?

Lạc Tiểu Băng rất mệt tâm.

Sau một hồi hỗn loạn với Tề Thiên Hạo, lời đồn của Lạc Tiểu Băng cùng Trương Nhị Lang xem như hoàn toàn biến mất.

Cho dù là Lý quả phụ hay là Hùng Trương thị, cho dù bọn họ có muốn tiếp tục chọc ngoáy, vậy thì cũng không có cửa.

Cuối cùng Trương Đức Vọng tức giận mở miệng, giải tán mọi người, ai làm việc gì thì tiếp tục làm việc của người đó.

Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại ba mẹ con Lạc Tiểu Băng, Tề Thiên Hạo, hai mẹ con Trương Trần thị cùng với trưởng thôn Trương Đức Vọng.

Lúc này Trương Đức Vọng có vẻ muốn nói lại thôi nhìn Lạc Tiểu Băng, cuối cùng thở dài một tiếng, “Tiểu Băng à, ta cũng biết, những việc này là việc riêng của ngươi, ta là người ngoài hỏi quá nhiều cũng không hay lắm, nhưng rốt cuộc mọi chuyện là sao? Không phải ngươi nói cha bọn nhỏ đã…”

Trương Đức Vọng còn chưa nói xong, có hơi kiêng kị nhìn về phía Tề Thiên Hạo cùng An An Nhạc Nhạc đứng bên cạnh hắn, cuối cùng vẫn không nói ra lời phía sau.

Lạc Tiểu Băng “...” Bây giờ nàng nói lời của Tề Thiên Hạo chỉ là bịa đặt thì có còn kịp không?

Nhưng nếu bị hỏi sao Tề Thiên Hạo lại ở nhà của nàng, thì nàng nên giải thích thế nào đây?

Lạc Tiểu Băng đau đầu, muốn vò đầu bứt tai, muốn hét ầm lên.

Vì sao lại bắt nàng phải xử lý vấn đề này cơ chứ? Nàng tình nguyện muốn tiếp tục cãi nhau với Hùng Trương thị cùng Lý quả phụ còn hơn.

Trương Đức Vọng không chú ý tới vẻ mặt gần như muốn phát cuồng của Lạc Tiểu Băng, mà tinh tế đánh giá Tề Thiên Hạo.

Ngay từ đầu, Trương Đức Vọng còn nghi ngờ thân phận của Tề Thiên Hạo, dù sao Lạc Tiểu Băng đã nói cha của hai đứa bé đã chết rồi.

Nhưng khi Trương Đức Vọng nhìn thấy gương mặt còn lại của Tề Thiên Hạo, lại nhìn gương mặt An An gần đây dinh dưỡng đã đầy đủ không còn khô quắt như mặt khỉ, thì lại không nghi ngờ gì nữa.

Tuy rằng bây giờ An An vẫn còn có hơi gầy, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra có vài điểm rất giống nam nhân này.

Ngay cả vẻ mặt kia cũng gần như không khác là mấy.

Huống hồ, Tiểu Băng từng nói những bản lĩnh kia của mình là do cha hai đứa nhỏ nhờ người dạy, trước đó ông còn đang nghĩ xem cha hai đứa bé là người thế nào, bây giờ nhìn thấy khí chất toàn thân của người này, quả nhiên là bất phàm.

Người như vậy thì tất nhiên là thân phận không hề đơn giản rồi, dạy Tiểu Băng cái gì đó thì cũng là bình thường thôi.

Còn vì sao Tiểu Băng nói cha hai đứa nhỏ đã chết, không chừng là hai vợ chồng son này lại có mâu thuẫn náo loạn gì đó mà thôi.

Huống hồ mấy năm trước cha hai đứa nhỏ cũng chưa từng xuất hiện, đến bây giờ mới xuất hiện, trong lòng Tiểu Băng có oán trách cũng là bình thường.

Nghĩ như vậy, cũng không đợi Lạc Tiểu Băng trả lời, Trương Đức Vọng liền nói, “Tiểu Băng à, mọi chuyện ta cũng đã biết, vậy không quấy rầy hai vợ chồng son các ngươi nữa, vợ chồng son thì không có gì là không thể bỏ xuống được, hôm khác ta lại đến.”

Nói rồi, Trương Đức Vọng không đợi Lạc Tiểu Băng mở miệng, xoay người rời đi.

Lạc Tiểu Băng “...”

Không phải, trưởng thôn này biết cái gì chứ?

Còn nữa, vợ chồng son cái gì chứ? Có phải trong này có hiểu lầm gì rồi không?

Trương Trần thị cùng Trương Nhị Lang bây giờ trong lòng cũng đầy nghi hoặc, trong đầu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lời trưởng thôn cũng nhắc nhở bọn họ.

Lúc này bọn họ cũng không nên ở lại đây quấy rầy người một nhà người ta.

Vì thế, Trương Trần thị liền cáo từ Lạc Tiểu Băng, trước khi đi, Trương Trần thị còn trịnh trọng nói: “Tiểu Băng, việc hôm nay là nhà thẩm gây ra, việc này nhất định thẩm sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”

Khi Trương Trần thị nói lời này, trong mắt có kiên quyết xưa nay chưa từng có.

Lúc này trong đầu Lạc Tiểu Băng có thể nó là như hồ nhão, tất nhiên không thể phát hiện ra bất thường trong mắt Trương Trần thị, chỉ có thể trơ mắt tiễn Trương Trần thị về.

Đợi trong sân không còn người ngoài, cuối cùng Lạc Tiểu Băng mới nhớ đến đầu sỏ gây tội.

“Ngươi…”

“Mẹ…”

Lời Lạc Tiểu Băng còn chưa ra khỏi miệng, An An Nhạc Nhạc đã trăm miệng một lời gọi Lạc Tiểu Băng, vẻ mặt nhìn Lạc Tiểu Băng cực kỳ nghiêm túc, trong mắt lại mang theo ý dò hỏi.

Lúc này Lạc Tiểu Băng mới nhớ ra, nàng còn chưa giải thích cho hai đứa nhỏ nữa.

Trong nhất thời, đầu Lạc Tiểu Băng lại đau âm ỉ.

Sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?

Lại lần nữa hung tợn trừng Tề Thiên Hạo.

Nhưng Tề Thiên Hạo vẫn sừng sững đứng ở đó, không hề chột dạ chút nào cả.

Lạc Tiểu Băng nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc so đo với Tề Thiên Hạo, bởi vì bây giờ nàng phải giải thích cho hai đứa bé trước đã.

“Mẹ, thúc ấy…” Nhạc Nhạc nhìn Tề Thiên Hạo, là biểu cảm nghiêm túc Lạc Tiểu Băng chưa từng thấy, “Thúc ấy là cha thật sao?”

“Không phải.” Lạc Tiểu Băng cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều mà trả lời thẳng thừng.

Nhưng lần này, lời Lạc Tiểu Băng đúng thật là khiến cho đôi mắt Nhạc Nhạc đỏ hoe.

“Vậy mẹ ơi, con cùng ca ca, thật sự là con hoang sao? Nếu con cùng ca ca không phải con hoang, vì sao cha còn chưa quay về tìm chúng ta?”

Rất rõ ràng, Nhạc Nhạc rất để ý việc mình có phải là con hoang hay không.

Mà giờ khắc này An An lại cực kỳ trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ngưng trọng, hai tròng mắt thâm thúy, khiến người ta không nhìn ra giờ khắc này trong đầu cậu đang nghĩ đến cái gì.

Lạc Tiểu Băng biết, rất nhiều thời điểm mình không thể xem An An Nhạc Nhạc như những đứa trẻ năm tuổi bình thường mà đối phó, cho nên đối mặt với vấn đề của Nhạc Nhạc, nhất thời Lạc Tiểu Băng cũng không biết nên trả lời thế nào.

Trong mắt nàng, An An Nhạc Nhạc tất nhiên không phải là con hoang.

Nhưng mà bảo là không phải, vậy thì nàng làm sao để biến ra cho chúng một người cha tốt đây chứ?

Bây giờ để cho bọn chúng cảm thấy Tề Thiên Hạo là bằng hữu của cha bọn chúng, sớm muộn gì cha chúng cũng sẽ trở về, vậy sau này thì sao?

Có phải trong lòng bọn chúng vẫn luôn trông ngóng người cha đã không biết sống chết kia sao?

Nghĩ như vậy, biểu cảm của Lạc Tiểu Băng lại trở nên ngưng trọng.