Chương 78: Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?

Chương 78: Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?

Lạc Tiểu Băng cũng không muốn cho hai đứa trẻ chờ đợi trong vô vọng, vì thế nhìn về phía Tề Thiên Hạo, nét mặt ngưng trọng, nhưng trong mắt lại toát ra ánh sáng gì đó.

Ngay sau đó, Lạc Tiểu Băng liền dùng vẻ mặt dịu dàng nói với An An Nhạc Nhạc, “An An Nhạc Nhạc, các con đi chơi trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Tề thúc thúc của các con.”

Thấy hai đứa trẻ không nhúc nhích, quật cường nhìn lại mình, Lạc Tiểu Băng liền thở dài một tiếng, xoa đầu hai đứa trẻ: “Các con yên tâm, chuyện về cha các con, lát nữa mẹ sẽ nói với các con sau.”

Vừa nghe mẹ mình nói vậy, An An Nhạc Nhạc lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, đi ra ngoài.

Nhưng hai đứa trẻ cũng không chạy xa, mà ở bờ ruộng cách đó không xa chơi.

Lạc Tiểu Băng thấy hai đứa nhỏ đi không xa lắm, lúc này mới thu hồi tầm mắt của mình, lại nhìn trừng trừng Tề Thiên Hạo, gương mặt đầy giận dữ.

“Ngươi cố ý!” Lạc Tiểu Băng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Thiên Hạo.

Tề Thiên Hạo lại nhàn nhạt nhìn Lạc Tiểu Băng, nói ra sự thật, “Ta giúp ngươi.”

Đúng thật là hắn có chút cố ý.

Một khắc kia không biết vì lý do gì, nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của nàng.

Đương nhiên không thể phủ nhận chính là, đúng là hắn không muốn để người khác nói An An Nhạc Nhạc là con hoang.

Nhưng cho dù mục đích hắn nói như vậy là gì, hắn cũng coi như giúp Lạc Tiểu Băng, cái này thì nàng không thể phủ nhận.

Lạc Tiểu Băng nghe vậy lại càng nổi giận hơn, “Ta không nhờ ngươi giúp.”

Tuy rằng đúng là giúp nàng, nhưng sau đó có đủ phiền phức phải giải quyết, thật sự là giúp đỡ mà không phải là gây rối chứ?

Tề Thiên Hạo không tiếp lời Lạc Tiểu Băng, mà quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ đang chơi đùa bên ngoài, sâu xa nói ra một câu, “Ngươi tính giải thích thế nào với An An Nhạc Nhạc chuyện của cha chúng đây?”

Sau khi hỏi câu này ra, tuy rằng Tề Thiên Hạo nhìn An An Nhạc Nhạc, nhưng khóe mắt lại như có như không quan sát biến hóa trên mặt Lạc Tiểu Băng.

Hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào không đáng tin như vậy, thế mà lại đem chuyện cha ruột của chúng ném thẳng cho một người ngoài như hắn, để hắn bịa chuyện lừa gạt hai đứa nhỏ.

Nhưng đồng thời, hắn cũng tò mò, là loại nam nhân nào, mà có thể sinh ra ra hai đứa trẻ thông minh nha An An Nhạc Nhạc, còn có thể khiến cho một nữ nhân đặc biệt như Lạc Tiểu Băng tình nguyện sinh hai đứa bé hơn nữa còn một mình nuôi nấng.

Nghĩ đến đây, sâu trong nội tâm Tề Thiên Hạo xét qua một tia khác thường, nhưng ngay chính Tề Thiên Hạo cũng không để ý, người khác lại càng không thể nào phát hiện ra được.

Lạc Tiểu Băng vừa nghe Tề Thiên Hạo hỏi chuyện này, gương mặt phẫn nộ cứng đờ, ngay sau đó giống như quả bóng cao su bị xì hơi.

Nhưng rất nhanh, cuối cùng ánh mắt Lạc Tiểu Băng dừng lại trên người Tề Thiên Hạo, ánh mắt kia không có ý tốt còn mang theo tính toán khiến cho Tề Thiên Hạo muốn xem nhẹ cũng khó, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Băng.

“Ngươi…” Lại định làm cái gì đây?

“Nếu ngươi đã nói mình là cha của hai đứa nhỏ, chuyện này đáng ra nên do ngươi chịu trách nhiệm.” Lạc Tiểu Băng không đợi Tề Thiên Hạo nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút chột dạ nào đổ hết trách nhiệm lên người Tề Thiên Hạo.

Tề Thiên Hạo “Cô muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?” Hắn có vài phần tò mò.

“Chúng ta thành thân.” Lạc Tiểu Băng kiên định nói ra bốn chữ.

Nàng đã nghĩ rồi, nếu Tề Thiên Hạo đã làm trò ở trước mặt mọi người nói hắn chính là cha ruột của hai đứa nhỏ, hơn nữa hình như thật sự có người tin, vậy thì không bằng nàng tương kế tựu kế, cứ trực tiếp để Tề Thiên Hạo làm cha hai đứa bé đi.

Lạc Tiểu Băng nói xong thì dời tầm mắt, cho nên cũng không chú ý đến sau khi Tề Thiên Hạo nghe xong lời của nàng thì gương mặt cứng đờ, thậm chí ánh mắt hơi lạnh đi vài phần. Nàng tiếp tục nói.

“Ta nghĩ rồi, biện pháp giải quyết chuyện này tốt nhất chính là chúng ta thành thân giả, cho An An Nhạc Nhạc một thân phận danh chính ngôn thuận, như vậy bọn chúng sẽ không còn là con hoang nữa, thù lao thì ta có thể miễn số nợ ngàn lượng bạc ngươi còn thiếu ta kia, còn chúng ta sau khi thành thân giả, nếu ngươi muốn rời đi thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Như vậy thì nàng có thể không cần giải thích nhiều chuyện, mà hai đứa nhỏ có thể danh chính ngôn thuận có được thân phận, không còn ai có thể nói hai đứa bé là con hoang nữa.

Còn về phần phải giải thích sao với hai đứa bé…

Dù sao bây giờ hai đứa còn nhỏ, nàng không nên lừa bọn chúng rằng cha của chúng đã chết, càng không thể để cho chúng biết bản thân mình căn bản cũng chẳng biết cha ruột của chúng là ai, nếu như vậy thì hai đứa trẻ sẽ biết được chúng đúng là con hoang.

Cho nên, để Tề Thiên Hạo giả làm cha của bọn chúng là lựa chọn thích hợp nhất, đến lúc Tề Thiên Hạo rời đi, nàng chỉ cần nói với hai đứa nhỏ mình cùng Tề Thiên Hạo hòa li rồi là được.

Dù sao ở thời đại này, nhà gái hòa li nuôi con cũng không phải là không có.

Cứ như vậy thì nàng cũng đỡ phải bịa đặt nhiều lý do, quả thực là một hòn đá trúng mấy con chim.

Khi Tề Thiên Hạo vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói thành thân giả, thần sắc cả người cũng dịu đi.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành thân, cũng không định thành thân, nếu nữ nhân này vì trả ơn mà yêu cầu hắn cưới nàng, hắn cảm thấy mình sẽ phải trực tiếp để lại một ngàn lượng bạc rồi rời đi.

Nhưng còn may, nữ nhân này không cho hắn cơ hội làm vậy.

Chỉ là Tề Thiên Hạo cũng không hề phát hiện khi mình nghe được ba chữ ‘thành thân giả’ kia, từ sâu trong trong lại có cảm giác khác thường chưa từng phát hiện.

Lúc này ánh mắt Tề Thiên Hạo nhìn Lạc Tiểu Băng có mang theo vài phần đánh giá, trong mắt mang theo vài phần hứng thú.

Đây rốt cuộc là nữ nhân thế nào chứ, thế mà ngay cả chuyện thành thân giả mà cũng có thể nghĩ ra được.

Thật đúng là… Không theo lẽ thường.

Lạc Tiểu Băng thấy Tề Thiên Hạo còn lưỡng lự không đáp lại mình, khỏi nhìn Tề Thiên Hạo thêm vài lần, lại thấy Tề Thiên Hạo đang nhìn mình, ngẩng đầu liền đối diện với đôi con ngươi thâm thúy của Tề Thiên Hạo.

Không hiểu sao, Lạc Tiểu Băng lại có cảm giác trong ngực như có nai con đang chạy loạn.

Nhưng Lạc Tiểu Băng rất nhanh đã bỏ qua cảm giác này, hỏi Tề Thiên Hạo, “Sao nào? Ngươi có đồng ý không?”

Nói thật, trong nháy mắt khi Lạc Tiểu Băng nói lời kia, thật ra Tề Thiên Hạo rất muốn từ chối.

Thành thân thật sự hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thành thân giả lại càng không có khả năng.

Nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời đầy chờ mong kia của Lạc Tiểu Bẳng, Tề Thiên Hạo lại theo bản năng gật đầu.

Tề Thiên Hạo gật đầu, Lạc Tiểu Băng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với trợ giúp linh tinh vừa rồi của Tề Thiên Hạo cũng không so đo nữa.

Sau đó, Lạc Tiểu Băng lấy từ trên người ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho Tề Thiên Hạo.

Tề Thiên Hạo nhìn ngân phiếu trong tay Lạc Tiểu Băng, nhíu mày, “Cái gì?” Đưa ngân phiếu cho hắn là gì?

“Hôm nay mọi người chắc hẳn đều biết tòa nhà phía sau là do ta xây, một mình ta xây một tòa nhà to như vậy không tránh được người nghi ngờ, nếu chúng ta đã thành thân, vậy số tiền này cho ngươi, sau này nếu có người hỏi, ta sẽ nói tiền là do ngươi đưa, tòa nhà cũng là do ngươi cho xây.”

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng nhét ngân phiếu vào tay Tề Thiên Hạo.

Tề Thiên Hạo nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay, vì sao giờ khắc này, hắn lại có cảm giác như mình đang sống dựa vào người khác vậy nhỉ(*)?

(Ở đây tác giả dùng từ ‘吃软饭’ nghĩa tiếng Việt là ‘ăn cơm mềm’, nghĩa đen chính là bao nuôi đấy ạ, ý ở đây là anh nhà có cảm giác như được chị bao nuôi :))

Từ khi nào mà hắn phải dựa vào phụ nữ nuôi chứ?

Giờ khắc này Tề Thiên Hạo có hơi hối hận, sao lúc ấy không bảo Thiên Tinh đổi ít ngân phiếu chứ?

“Cái loại con hoang không có người dạy dỗ như ngươi, người lớn hỏi ngươi sao ngươi không trả lời, ngươi bị câm à?”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Triệu thị.