Chương 76: Trương Nhị Lang hoàn toàn bại trận

“Bởi vì, người Lạc Tiểu Băng coi trọng chính là ta.”

Lời này vừa nói ra, mọi người liền nhìn về nơi tiếng nói phát ra, lại thấy một nam nhân cao lớn trên mặt có vết thương từ trong nhà tranh đi ra, bên cạnh hắn còn có hai đứa nhỏ An An Nhạc Nhạc đi theo.

Nhìn thấy mẹ mình, An An Nhạc Nhạc vội vàng chạy tới bên cạnh Lạc Tiểu Băng.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” An An hỏi.

Vừa rồi bên ngoài ồn ào bọn họ đã nghe được, nhưng Tề thúc thúc nói nếu bọn họ đi ra, sẽ trở thành trói buộc của mẹ, cho nên bọn họ vẫn không dám đi ra.

“Mẹ, người xấu bắt nạt mẹ…” Hốc mắt Nhạc Nhạc đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức.

Ngay sau đó, căm giận trừng mắt nhìn đám người Hùng Trương thị.

Chính là bọn họ đã bắt nạt mẹ, bọn họ là người xấu.

“Mẹ không sao cả.” Lạc Tiểu Băng trấn an xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, lại trừng mắt về phía Tề Thiên Hạo.

Nam nhân này đi ra làm gì? Đi ra quấy rối à?

Cái gì mà bảo người nàng coi trọng chính là hắn chứ? Mặt mũi sao? Có còn không?

Tất nhiên Tề Thiên Hạo đã nhận ra Lạc Tiểu Băng đang trừng mắt, nhưng lại cố ý làm lơ, còn lập tức đi về phía Lạc Tiểu Băng.

Nhưng khi đi đến bên cạnh Lạc Tiểu Băng lại không hề dừng lại, mà lập tức lướt qua Lạc Tiểu Băng, không biết là cố ý hay vô tình, Tề Thiên Hạo lại đứng bên cạnh Trương Nhị Lang.

“Tiểu Băng không thích Trương Nhị Lang, bởi vì, người nàng coi trọng chính là ta.” Tề Thiên Hạo lại lần nữa mở miệng nói chuyện, trong giọng nói mang theo ý tứ khẳng định.

Ai cũng không thể ngờ lại đột nhiên có một nam nhân xuất hiện, còn là một nam nhân đi ra từ nhà Lạc Tiểu Băng.

Ngay cả hai người Trương Trần thị cùng Trương Nhị Lang biết đến sự tồn tại của Tề Thiên Hạo, khi nhìn thấy Tề Thiên Hạo cũng cảm thấy hoảng sợ.

Bây giờ hay rồi, có nam nhân từ trong nhà Tiểu Băng đi ra, cho dù là có lý cũng không giải thích được.

Lúc này, Trương Nhị Lang cùng Trương Trần thị vẫn còn đang kinh ngạc vì Tề Thiên Hạo xuất hiện, căn bản không để ý đến lời Tề Thiên Hạo.

Mà mọi người nghe xong lời Tề Thiên Hạo nói, cũng đã phục hồi lại tinh thần từ chuyện trong nhà Lạc Tiểu Băng có nam nhân, hơn nữa, theo bản năng lại so sánh Tề Thiên Hạo với Trương Nhị Lang.

Tuy rằng trên mặt Tề Thiên Hạo có vết thương, nhìn dáng vẻ kia còn là vết thương mới nữa, nhưng Tề Thiên Hạo đứng cùng với Trương Nhị Lang lùn hơn hắn nửa cái đầu, khí chất đã nghiền ép Trương Nhị Lang rồi.

Trương Nhị Lang hoàn toàn thất bại.

Nhưng nếu không luận khí thế, chỉ xem tướng mạo.

Trương Nhị Lang cũng coi như là thanh tú, mà Tề Thiên Hạo tuy rằng nửa khuôn mặt cũng không tệ, nhưng dù sao cũng đã bị hủy dung, thế nên thật ra Trương Nhị Lang có thể thắng một bậc.

Nhưng Tề Thiên Hạo nói, Lạc Tiểu Băng không để ý đến Trương Nhị Lang mà coi trọng hắn, những lời này đại đa số mọi người vẫn tin.

Không phải có câu gọi là thưởng thức lẫn nhau sao? Hai người này đều bị hủy dung, có lẽ vì vậy nên nhìn càng thuận mắt hơn đi?

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.

Mà hiện giờ hai mắt Lạc Tiểu Băng sắp phun lửa đến nơi.

Bây giờ nàng đã hoàn toàn chắc chắn, nam nhân Tề Thiên Hạo này, chắc chắn là đến để quấy rối.

Không sai, trong mắt Lạc Tiểu Băng, Tề Thiên Hạo căn bản không phải đang giải vây cho nàng cùng Trương Nhị Lang, dù sao muốn giải vây thì tự nàng cũng làm được.

Mà cho dù có không làm được thì cũng thế nào chứ?

Thanh danh có thể mài ra cơm ăn được không? Người khác nói vài câu có thể mất mấy miếng thịt chứ?

Không sao hết!

Hơn nữa lời đồn cũng chỉ là giả, theo thời gian trôi đi, lời đồn cũng có thể mất đi, chiêu vừa rồi của nàng thật ra cũng chỉ là muốn tìm ra người đứng sau mọi chuyện mà thôi.

Dù sao, nàng có thể không để bụng tin đồn vô căn cứ, nhưng không có nghĩa là nàng có thể tha cho người tạo ra tin đồn.

Nhưng Tề Thiên Hạo vừa bước ra, thì nàng thật sự có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch được.

Lạc Tiểu Băng đỡ trán, cũng muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết Tề Thiên Hạo.

Cảm quan của Tề Thiên Hạo nhạy bén hơn so với người bình thường, cảm xúc biến hóa của Lạc Tiểu Băng, tất nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng không hiểu sao, Tề Thiên Hạo lại muốn bĩu môi một cái.

Trên thực tế, khóe môi của Tề Thiên Hạo đúng là có nhếch lên một độ cong không dễ để người phát hiện.

“Ha, hôm nay thật sự là hiểu biết thêm rồi, lại có người không biết xấu hổ nuôi nam nhân trong nhà cơ đấy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người này xấu xí như vậy, thật đúng là tuyệt phối.” Lý quả phụ trào phúng.

Lạc Tiểu Băng này đã bịt kín con đường làm giàu của bà ta, bà ta đã không sợ Lạc Tiểu Băng nữa.

Trào phúng xong, Lý quả phụ lại nhìn về phía Tề Thiên Hạo, chậc chậc mấy tiếng, “Cái loại người như Lạc Tiểu Băng đã sinh ra hai đứa con hoang còn có nam nhân để ý, ngươi cũng không sợ bị nàng đội cho mấy cái nón xanh, nuôi mấy đứa con…”

“Chát ——”

Lý quả phụ còn chưa dứt lời, mọi người chỉ thấy một bóng dáng nhanh chóng chợt lóe lên, tiếp theo liền có tiếng tát vang lên.

Mọi người tập trung nhìn vào, lại thấy Lạc Tiểu Băng đã đi tới trước mặt Lý quả phụ, mà vừa rồi, là chính Lạc Tiểu Băng đã tát Lý quả phụ.

Lúc này, Lạc Tiểu Băng dùng một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý quả phụ, trên mặt cực kỳ tức giận, “Bà có dám lặp lại lời vừa rồi một lần nữa không?”

Nói nàng thì nàng còn có thể nhẫn nhịn.

Nhưng là nói đến con nàng, thì nàng không thể nhịn được nữa.

Tuy rằng An An cùng Nhạc Nhạc đều không phải do chính nàng sinh ra, nhưng đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, nàng cũng đã hoàn toàn coi hai đứa bé là con của mình rồi chứ không còn xuất phát từ trách nhiệm như lúc ban đầu nữa.

Cho nên, cho dù thế nào, nàng cũng không thể để hai đứa trẻ bị mắng.

Mà lúc này ánh mắt Lạc Tiểu Băng nhìn Lý quả phụ, rất rõ ràng nếu Lý quả phụ lặp lại lần nữa, nàng sẽ sẵn sàng đánh tiếp.

Lý quả phụ bị khí thế của Lạc Tiểu Băng dọa cho sợ hãi, trong nhất thời không còn chút tự tin nào, không dám lặp lại lần nữa.

Nhưng cảm giác nóng rát trên mặt kia, còn cả việc bà ta bị ăn một cái tát trước mặt bao nhiêu người như vậy, khiến sắc mặt Lý quả phụ thay đổi mấy lần.

Cuối cùng, Lý quả phụ dứt khoát, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đến kêu ầm lên, “Ông trời ơi, ta không muốn sống nữa, thế đạo gì thế này, bắt nạt một quả phụ như ta? Ta đã sống ngần ấy năm rồi, lại còn bị một đứa trẻ ranh đánh, ta không muốn sống nữa…”

“Hu hu… Đương gia à, ông đi sớm như vậy, để tôi lại một mình lẻ loi hưu quạnh bị người ta bắt nạt, không còn thiên lý nữa…”

Lý quả phụ gân cổ hét lên, làm ra dáng vẻ cực kỳ thê thảm.

Tuy rằng có người nhìn Lý quả phụ bằng ánh mắt đồng tình, nhưng dù sao cũng không ai dám làm gì cả.

Nhưng thật ra Hùng Trương thị không hề kiêng nể, trào phúng mở miệng, “Thật là sống càng lâu thì càng thấy nhiều, không ngờ tới lại có tiểu bối dám hoành hành ngang ngược đánh trưởng bối, dân phong thôn Đại Hưng này… Chậc chậc…”

Hùng Trương thị cạnh khóe xong, không đợi bà ta tiếp tục, đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của Lạc Tiểu Băng, “Sao nào, bà cũng muốn bị đánh à?”

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng hợp hai bàn tay, hoạt động bẻ xương khớp, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.

Hùng Trương thị nhìn thoáng qua gương mặt lạnh băng của Lạc Tiểu Băng, tức khắc ngậm miệng.

Nhưng Lạc Tiểu Băng chỉ chú ý đến An An Nhạc Nhạc bị mắng là con hoang, trực tiếp bước lên đòi lại công bằng cho hai đứa con, lại không nhìn thấy vẻ mặt bi thương của hai đứa trẻ.

Nhưng Tề Thiên Hạo đã thu hết biểu cảm của hai nhóc con vào trong mắt, không hiểu sao, trong lòng Tề Thiên Hạo nghẹn đắng, cảm giác không hề thoải mái chút nào.

Theo bản năng, Tề Thiên Hạo mở miệng, “Ai nói bọn chúng là con hoang?”