Chương 3: Đứa trẻ nhỏ như vậy cũng chỉ muốn thân thiết với Hoàng A Mã là ông mà thôi, có sai gì đâu?

Trời tháng 5 không lạnh cũng không nóng, tuy nhiên đứa nhỏ trong lòng ngực rốt cuộc còn nhỏ, Khang Hi ôm được một lúc sau đó ra hiệu kêu ma ma đang đứng bên cạnh ôm đứa nhỏ quay về phòng: “Chăm sóc tốt tiểu a ca……”

Ông còn chưa nói xong thì long nhóc con phát hiện có người tới đoạt bản thân nên cậu vừa nắm chặt ánh vàng rực rỡ trước mặt vừa kêu lên một lần nữa.

Ma ma duỗi tay muốn ôm lại thấy tiểu a ca khóc nữa, bà lập tức dừng động tác lại.

“Khóc cái gì, chờ trẫm có rảnh thì sẽ tới đây xem con.” Khang Hi nhìn thấy đứa nhỏ còn ăn vạ ông, bị người ôm đi thì lại lập tức khóc lên. Ngoài miệng ông mắng một câu nhưng trong lòng thật ra hơi hưởng thụ.

Con cái của ông không ít, nhưng nếu nói về thân thiết thì miễn cưỡng chỉ có một mình phế Thái tử. Sở dĩ nói là miễn cưỡng là bởi vì phần thân thiết này rất ngắn ngủi, chỉ ở lúc phế Thái tử còn nhỏ. Theo thời gian trôi qua, tình cảm cha con của hai người đã sớm bị hao mòn gần hết rồi.

Còn các a ca khác, cơ bản đều là cung kính và sợ hãi nhưng không đủ thân thiết.

Long nhóc con nghe thấy giọng nói của ông, trong miệng phát ra một âm tiết vô nghĩa: “A……”

Cậu cảm giác hơi thở trên người đối phương rất thoải mái và cũng thích màu vàng rực rỡ trên người đối phương, đồng thời còn cảm thấy cái ôm này rất thoải mái rất yên tâm và hoàn toàn không muốn rời đi.

Sau đó Khang Hi thử lại một lần nữa nhưng lại không thể gỡ tay đứa trẻ ra được, một khi để người nào đó ôm thì đứa nhỏ lập tức khóc. Ngoài ra cái tay nhỏ kia còn nắm chặt vạt áo của ông, kéo như thế nào cũng không kéo ra được.

“Hoàng thượng thứ tội!” Ma ma thử vài lần cũng không thể ôm được tiểu a ca trở về, ngược lại còn để tiểu a ca làm nhăn long bào của Hoàng thượng, bà không dám duỗi tay ra nữa mà trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội.

Thật ra chuyện này không thể trách bà được, tiểu a ca vừa mới sinh ra chỉ lớn một chút như vậy còn nằm trong lòng ngực của Hoàng thượng, bà không dám dùng sức mà đối phương lại nắm chặt long bào nên có thể ôm đi mới là kỳ quái.

Khang Hi cũng không ngờ rằng tiểu nhi tử sẽ dính ông như vậy, nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của đứa nhỏ khi nằm trong lòng ngực của ông. Trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu mà chỉ có một chút bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đồng thời còn có một chút tự đắc không thể diễn tả thành lời.

Nếu là mấy năm trước, ông căn bản sẽ không tự tay ôm nhi tử càng đừng nói là có kiên nhẫn như vậy.

Không thể không nói tiểu a ca sinh ra vào thời điểm tốt, lúc này Khang Hi không lạnh lùng và cứng rắn giống như khi còn trẻ vậy. Thậm chí bởi vì trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt cho nên ông bắt đầu đặc biệt mềm lòng, cho dù những quan viên tham ô đã từng làm ông rất hận nhưng vào thời kỳ này ông cũng trở nên khoan dung hơn, càng đừng nói là đối với nhi tử của mình.

Bộ dáng mới sinh của tiểu a ca vốn dĩ đã đẹp, Khang Hi nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của mình, tay nhỏ nắm chặt lấy long bào của ông và bộ dáng sợ phải rời xa ông. Trái tim vốn dĩ không cứng rắn nổi lại trở nên mềm mại thêm vài phần.

Đứa trẻ nhỏ như vậy cũng chỉ muốn thân thiết với Hoàng A Mã là ông mà thôi, có sai gì đâu?

Thấy đứa nhỏ trước sau không muốn rời khỏi bản thân, Khang Hi không muốn đứa nhỏ khóc hư giọng cho nên trong lòng có quyết định.