Chương 2: Thì ra vừa rồi tên nhóc này là khóc cho trẫm nghe.

Cùng lúc đó, người trong phòng đã biết chuyện Hoàng thượng đại giá quang lâm, bọn họ nhanh chóng ôm a ca vừa mới được rửa sạch sẽ đi ra ngoài.

Tuy rằng tiểu a ca mới sinh ra có thể mở mắt ra nhưng thị giác vẫn còn mơ hồ. Chuyện này khiến cho long nhóc con cho rằng “Phá xác” xong là có thể nhìn thấy rõ toàn bộ thế giới cảm thấy hơi hoảng sợ cho nên cậu há miệng hét toáng lên.

Ma ma ôm cậu nhỏ giọng dỗ dành hai câu sau đó ôm cậu đi đến trước mặt Khang Hi: “Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu a ca khỏe mạnh.”

Long nhóc con bởi vì sau khi phá xác cảm giác không giống như bản thân đã nghĩ mà cảm thấy hơi luống cuống, sau đó còn bị quấn lại bằng tả lót càng khiến cậu vừa kêu vừa giãy giụa.

Sức lực của cậu không nhỏ nên ma ma đều có cảm giác sắp ôm không nổi nữa, sắc mặt lập tức trở nên hơi trắng bệch.

Tiếng khóc vang dội là chuyện tốt nhưng không phải là khóc như vậy, Khang Hi nhìn Nhị Thập Tứ a ca của mình, đột nhiên xuất hiện cảm xúc từ phụ chi tâm: “Đây là có chuyện gì vậy? Còn không nhanh dỗ dành!” (P/s: Nhị Thập Tứ a ca là 24 a ca nha!!! Còn từ phụ chi tâm là tình thương của người cha hiền)

Lúc trước Khang Hi cũng nhìn thấy không ít a ca sinh ra nhưng không có cái nào giống Nhị Nhập Tứ a ca vậy vừa sinh ra là đã trắng nõn, vừa nhìn là đã khiến người ta yêu thích.

Ma ma nghe thấy Hoàng thượng nói nên nhanh chóng cúi đầu đi dỗ dành nhưng mà không biết tại sao tiểu a ca trong lòng ngực lại càng làm ầm ĩ thêm, thậm chí còn quơ quơ hai cánh tay nhỏ của mình ra.

Khang Hi nghe thấy tiểu a ca còn đang khóc và chuẩn bị truyền ngự y lại đây thì phát hiện giống như tiểu a ca đang vươn tay về phía ông.

Người Mãn ôm cháu không ôm con, vì vậy ông không có lập tức ôm lấy nhưng mà giây tiếp theo ông nhìn thẳng vào đôi mắt của tiểu a ca.

Đôi mắt của tiểu a ca giống của Khang Hi, con ngươi màu đen còn bị che phủ bởi một tầng sương mù mơ hồ. Nhưng nó cũng không che giấu được sự trong sáng trong đôi mắt đó.

Cũng không phải tất cả trẻ con vừa mới ra đời là có thể trợn mắt, Khang Hi cảm thấy trong lòng mềm nhũn khi bắt gặp ánh mắt của đứa nhỏ nhìn về phía ông, ông vô thức duỗi tay ra ôm đứa nhỏ này vào trong lòng ngực.

Tố chất thân thể của long nhóc con tốt hơn nhiều so với đứa trẻ mới sinh bình thường, thị giác vẫn còn hơi mơ hồ và phạm vi tầm mắt cũng rất nhỏ.

Vừa rồi cậu mới bị hơi thở trên người của Khang Hi hấp dẫn, khi nằm trong lòng ngực của đối phương cậu lập tức lại chú ý đến long bào màu vàng rực rỡ. Tròng mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm nó, đồng thời duỗi tay nắm lấy màu sắc xinh đẹp này.

Lương Cửu Công ngạc nhiên khi nhìn thấy vạn tuế gia tự tay ôm tiểu a ca, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc tuy nhiên cũng không để lộ ra trên mặt một chút nào. Ngược lại ông nịnh hót nói: “Tiểu a ca vừa nằm trong tay vạn tuế gia thì lập tức ngừng khóc. Điều đó cho thấy tiểu a ca rất thân cận với ngài.”

Nhóm người Vinh phi cũng không nghĩ tới Khang Hi sẽ tự tay ôm tiểu a ca, trên mặt không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng đều có những suy nghĩ khác nhau.

Khang Hi cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này vừa đến trong lòng ngực của ông thì lập tức dừng khóc nỉ non. Ông cúi đầu nhìn bộ dáng nhỏ ỷ lại vào ông, trong một lúc trong lòng thiên hồi bách chuyển*, động tác ôm đứa nhỏ càng thêm cẩn thận hơn nhưng ngoài miệng lại nói: “Thì ra vừa rồi tên nhóc này là khóc cho trẫm nghe.”

(*Thiên hồi bách chuyển là suy nghĩ trăm lần.)

Lương Cửu Công thấy Hoàng thượng tuy là nói như vậy nhưng trên mặt ngài ấy lại hiện lên vài phần ý cười. Ông tự nhiên biết rõ là lúc này tâm trạng của Hoàng thượng rất tốt, vì vậy lại nói thêm mấy câu vui vẻ: “Tiểu a ca nhìn rất có lực, vẻ ngoài cũng thật sự rất đẹp……”

Lời này cũng không phải là lời nịnh hót đơn thuần, ngoài ra ông thật sự cảm thấy vị Nhị Thập Tứ a ca này có vẻ ngoài rất đẹp, chờ lớn thêm một chút sợ là cũng không thua Cửu a ca.

Cửu a ca Dận Đường là người đẹp nhất trong số các a ca, đẹp đến mức thậm chí có thể khen là xinh đẹp. Mặc dù không có một ai dám ở trước mặt ngài ấy khen một câu như vậy.

Nghi phi nghe thấy Lương Cửu Công khen bộ dáng của tiểu a ca, bà theo bản năng nhớ đến cái tên quỷ đòi nợ do bản thân sinh, cho nên bà liếc mắt nhìn một cái ngay sau đó không thể không thừa nhận bộ dáng của tiểu a ca mới sinh thật sự rất đẹp.

Khang Hi kéo tay nhỏ đang nắm lấy vạt áo của ông ra, ông cảm thấy sức lực của cái tay này cũng không nhỏ và có tiềm chất làm một Ba Đồ Lỗ*.

(*Ba Đồ Lỗ: là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.)