Chương 4: Mới lớn một chút như vậy có nói cũng không hiểu được, chờ lớn rồi trẫm lại từ từ dạy dỗ.

Nhìn thấy Khang Hi ôm tiểu a ca thì các phi tần còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng chờ khi Khang Hi chuẩn bị ôm tiểu a ca về Cung Càn Thanh thì bọn họ lập tức có hơi không giữ vững bình tĩnh được.

Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy chuyện này không hợp lý, các phi tần chủ vị liếc nhìn nhau nhưng không có ai muốn làm kẻ xuất đầu nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Khang Hi ôm tiểu a ca rời đi.

“Không ngờ Trần Thứ phi sinh ra một đứa con trai tốt.” Nhìn Khang Hi rời đi, Thứ phi ở cùng trong Cung Ninh Thọ nhịn không được nói lời mỉa mai.

Đức phi nhíu mày khi nghe thấy mấy lời này, tuy nhiên bà rất nhanh đã thả lỏng lại.

Có thể từ một người cung nữ mà trở thành Đức phi như bây giờ, bà tự nhiên có dã tâm. Bây giờ Thái tử đã bị phế, Đại a ca bị tước đoạt vương vị và bị giam cầm, Bát a ca thì bị Khang Hi răn dạy, trong các a ca còn lại thì chỉ có Thập Tứ của bà là có hy vọng nhất……

Nếu là mười năm trước, Đức phi sẽ coi tiểu a ca vừa sinh ra đã được thánh sủng như là một mối uy hϊếp nhưng bây giờ bà lắc đầu và dùng tư thế ưu nhã mang theo cung nữ rời khỏi Cung Ninh Thọ.

Khi mọi người rời đi, Cung Ninh Thọ lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trong phòng, Trần Thứ phi biết được tiểu a ca vừa mới sinh đã bị Hoàng thượng ôm đi, nàng không những không đau lòng mà ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Quy củ trong cung chỉ có Tần vị trở lên mới có tư cách nuôi con, cho nên từ rất sớm nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý là đứa nhỏ sẽ bị ôm đi. So với việc đưa đứa nhỏ cho các phi tần khác nuôi thì tình huống bây giờ rõ ràng càng tốt hơn. Thậm chí nàng còn âm thầm chờ mong ở trong lòng, tốt nhất là tiểu a ca vẫn luôn được nuôi dưỡng ở bên người Hoàng thượng.

Bên kia, Khang Hi đã mang theo tiểu a ca trở lại Cung Càn Thanh.

Có lẽ là người gặp được việc vui nên tâm trạng thoải mái, lúc này tinh thần của Khang Hi rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với buổi sáng.

Khang Hi ngồi trên ngai vàng, ông cúi đầu nhìn tiểu a ca còn nắm chặt ông không bỏ và đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mại.

Sau khi long nhóc con phát hiện thì vươn một bàn tay nhỏ khác nắm lấy ngón tay của Khang Hi, lúc đầu chỉ đơn giản là nắm lấy nhưng một lúc sau lại bắt đầu đưa ngón tay đó về phía miệng của mình.

Tay của đứa nhỏ vừa nhỏ vừa mềm giống như là không có xương cốt vậy. Sau khi ngón tay của Khang Hi bị nắm lấy thì ngực của ông giống như bị lông chim cào qua vậy vừa chua xót vừa mềm mại, cảm giác huyết mạch tương liên khiến ông trong một lúc cũng không dám nhúc nhích cho đến khi nhìn thấy đứa nhỏ muốn cắn ngón tay của bản thân thì ông mới nhẹ nhàng rút tay ra.

“Hình như tiểu a ca đói bụng?” Lương Cửu Công đứng ở bên cạnh nhìn thấy được cảnh này nên mở miệng mang theo một chút nhắc nhở.

Khang Hi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà khi ông muốn cho người ôm cậu đi uống sữa thì cho dù đó là bà vυ" đều không ôm đứa nhỏ đi được, vừa chạm vào thì đứa nhỏ sẽ khóc ngay lập tức.

“Tên nhóc này……” Khang Hi thấy đứa nhỏ đói bụng cũng không chịu đi xuống uống sữa và một hai phải dán vào người ông, trong lòng cảm thấy hơi bất đắc dĩ một chút và muốn xụ mặt mắng vài câu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô tội thì cuối cùng ông vẫn nuốt lời nói lại.

Mới lớn một chút như vậy có nói cũng không hiểu được, chờ lớn rồi trẫm lại từ từ dạy dỗ.

Khang Hi suy nghĩ trong lòng, ông không tiếp tục làm người mạnh mẽ ôm đứa nhỏ đi mà là ra lệnh cho người hầu đổ sữa vào trong chén và bưng lên đây.

Sau khi sữa được bưng lên, Lương Cửu Công tự mình bưng chén khom lưng đút tiểu a ca uống sữa.

Long nhóc con thật sự có hơi đói, cậu ngửi được mùi sữa đương nhiên sẽ không từ chối. Cậu mở cái miệng nhỏ ra và bắt đầu uống.

“Sức ăn cũng rất tốt.” Khang Hi nhìn đứa nhỏ uống một ngụm lại một ngụm và tốc độ đút của Lương Cửu Công cũng không nhanh bằng tốc độ uống của đứa nhỏ thì cười nói.

“A……”

Long nhóc con bỗng nhiên kêu lên một tiếng, không biết là đáp lại ông hay vẫn là ngại tốc độ đút sữa của Lương Cửu Công quá chậm nên lên tiếng nhắc nhở.

Bộ dáng đứa nhỏ trắng nõn mở to miệng uống sữa trông vô cùng đáng yêu, Lương Cửu Công nhìn và trên mặt không tự giác nở nụ cười, chờ khi Khang Hi ngứa tay cầm lấy cái muỗng thì trong lòng ông còn có một chút không nỡ.

Là một hoàng đế quen được người khác hầu hạ, động tác đút sữa của Khang Hi tự nhiên sẽ không cẩn thận giống như Lương Cửu Công vậy. Nhưng tiểu a ca rất nể tình, ai đến cũng không từ chối và đều uống sạch sẽ hết.

Cái này làm cho Khang Hi có cảm giác vô cùng thành tựu, chờ đút xong còn có một chút chưa đã thèm

Dù sao cũng là mới sinh ra, sau khi ăn no cả người tiểu a ca mang theo mùi sữa từ từ chìm vào giấc ngủ.