Chương 1: Tiếng khóc to lớn vang dội tràn đầy sức sống mạnh mẽ khiến ông lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Bắt Ngao Bái, bình định tam phiên, ba lần đánh Cát Nhĩ Đan…… Khi còn trẻ Khang Hi vô cùng khí phách hăng hái!

Nhưng từ sau khi hai lần phế Thái Tử, thân thể Khang Hi càng ngày càng sa sút, mái tóc vốn dĩ được bảo dưỡng vô cùng tốt trên đầu của ông lại mọc ra mấy sợi tóc bạc, đối với chính vụ phức tạp cũng bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cung Càn Thanh.

Sau long án, trước mặt đế vương đang mặc long bào có một quyển tấu chương đang mở ra, nhưng ông lại lấy tay chống đầu và trong một lúc rất lâu không có nhúc nhích.

Lương Cửu Công cẩn thận dò xét hai mắt, phát hiện Hoàng thượng giống như ngủ rồi. Nghĩ đến buổi tối mấy ngày nay Hoàng thượng ấy đều không ngủ ngon được, ông do dự hai giây vẫn là xoay người cầm lấy áo choàng chuẩn bị đi qua đắp cho ngài ấy, làm ngài ấy nghỉ ngơi một lát

Tuy nhiên ông vừa mới đi tới chưa kịp khoác thêm áo choàng cho đối phương thì đế vương hơi gầy yếu đã tỉnh lại. Hoàng đế buông cái tay đang chống trên trán xuống và đôi mắt sắc bén ngày xưa lúc này lại hơi ngẩn người.

“Vạn tuế gia?” Lương Cửu Công phát hiện nhẹ nhàng gọi một tiếng, giống như l l đối phương bị hoảng sợ.

Khang Hi không có đáp lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn không khí trước mặt.

Vừa rồi ông mới có một giấc mơ, trong mơ ông một lần nữa quay trở lại cảnh tượng năm ngoái lúc mà Đại học sĩ Văn Uyên Các Lý Quang sau khi về hưu vào cung tạm biệt ông. Mái tóc hoa râm kia, thân ảnh với bước chân tập tễnh đi về phía ông rõ ràng giống như ngày hôm qua.

Tỉnh lại từ trong mơ, ông nghĩ đến vị lão thần này là người ở chung thời gian dài nhất với ông cũng đã cáo lão hồi hương gần một năm, trong lòng Khang Hi hiện lên cảm giác hơi phiền muộn.

Không phải là ông luyến tiếc Lý Quang, chỉ là từ trên người Lý Quang nghĩ đến nhiều năm qua những người thân thiết bên cạnh ông từng người từng người đều rời đi. Những lão thần trong triều người thì rời đi người thì chết, cái loại cảm giác cô đơn một mình càng thêm mạnh mẽ hơn.

Có lẽ là tuổi tác càng ngày càng lớn càng không chịu nổi khi gặp cảnh sinh ly tử biệt, đế vương cả đời mạnh mẽ cũng bắt đầu trở nên dễ dàng thương cảm.

Ví dụ như lúc này, mới tỉnh lại từ trong mơ ông ngẩng đầu nhìn bức tranh chữ treo trên tường cách đó không xa.

Đó là bài thơ được sáng tác bởi Nạp Lan Dung Nhược, ánh mắt của Khang Hi dừng lại ở một câu “Ai phục lưu quân trụ, than nhân sinh mấy phen ly hợp, liền thành tuổi xế chiều”. Trong lòng không khỏi nhớ lại người này có tài hoa rất tốt nhưng lại tuổi xuân chết sớm. Đế vương vốn đã thương cảm trong một lúc nhịn không được thở dài một tiếng.

Khi con người bắt đầu thường xuyên nhớ lại chuyện lúc trước, điều đó chứng minh là người đó bắt đầu già rồi. Ông nhìn bức tranh chữ kia, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh lúc Nạp Lan Dung Nhược làm thị vệ bên cạnh ông……

Nạp Lan Dung Nhược là một người rất có tài hoa, Khang Hi và hắn vừa là quân thần cũng vừa là bằng hữu. Nghĩ đến trong nháy mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua, Khang Hi càng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Lương Cửu Công phát hiện tâm trạng của chủ tử nhà mình không tốt, nghĩ đến vừa rồi có tiểu thái giám lại đây thông báo hỉ sự nên ông mở miệng nói: “Vạn tuế gia, mới vừa rồi Cung Ninh Thọ truyền đến tin tức, nói là Trần thứ phi sắp sinh.”

Sinh con vốn chính là hỉ sự, đặc biệt là Khang Hi tám tuổi đăng cơ đến nay đã là 55 năm, ở cái tuổi này còn có thể có con không thể không nói cái tin tức này xua tan không ít thương cảm ở trong lòng của ông. Thậm chí khiến ông có loại ảo giác bản thân còn chưa có già.

Đương nhiên, ở tuổi này còn có thể có con đối người đàn ông mà nói thì quả thật chính là chuyện đáng để tự hào.

“Trẫm đi nhìn xem một cái.”

Lúc này Khang Hi không thiếu nhi tử, ngoài ra bởi vì bị mấy nhi tử lớn tuổi làm đau lòng. Nhưng lúc này lại có con ý nghĩ chung quy khác nhau, cho nên sau khi ông nghe thấy tin tức này thì tự mình đi một chuyến tới Cung Ninh Thọ.

Cung Ninh Thọ.

Trần thứ phi đã chuyển dạ được một thời gian, vài vị nương nương chủ vị trong cung đã tới nơi này để canh giữ.

“Oa……”

Khi Khang Hi đến Cung Ninh Thọ vừa lúc nghe thấy được tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh. Tiếng khóc to lớn vang dội tràn đầy sức sống mạnh mẽ khiến ông lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Gần đây hiếm khi nhìn thấy Hoàng thượng vui vẻ, Lương Cửu Công nhanh chóng nở nụ cười và liên tiếp nói những câu chúc cát tường.

“Thưởng!” Khang Hi vung tay lên nói.

Nhóm người Vinh phi, Đức phi, Nghi phi bây giờ đều có cháu trai tự nhiên sẽ không để ý đến việc có thêm một vị a ca sinh ra như vậy nên cũng đều đi theo chúc mừng Khang Hi.