Chương 46: Con nhớ trẫm? Trẫm cũng không có nhìn thấy ra được.

Vào đông trời mau tối, mặt trời vừa mới lặn thì trong phòng lập tức tối đen lại.

Sau khi Khang Hi nghỉ ngơi và tỉnh lại thì thấy “Lò sưởi nhỏ” trong lòng ngực vẫn còn đang ngủ, Lương Cửu Công thắp trản đèn lên để chiếu sáng và đặt cách giường La Hán không xa rồi sau đó Khang Hi lập tức đọc sách.

Bốn phía trong noãn các đều có không ít người nhưng lại rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh rất nhỏ khi Khang Hi lật sách sang trang khác.

Một lúc sau, Thừa An rốt cuộc tỉnh lại và bản thân cậu chính là một cái “Lò sưởi nhỏ” cho nên khi ngủ chỉ ôm cái chăn nhỏ của mình. Ai ngờ vừa rồi khi Khang Hi tỉnh lại sợ Thừa An bị đông lạnh nên khi đứng dậy thì thuận tay đắp chăn lên trên người Thừa An cho nên ở ngày mùa đông làm Thừa An bởi vì cảm thấy quá nóng nên lập tức tỉnh ngủ.

Một cái chăn nhỏ cộng thêm một cái chăn lớn của người trưởng thành đối với Thừa An giống như là một ngọn núi vậy, phải mất một lúc lâu cậu mới giãy giụa từ bên trong ra ngoài được.

“Vạn tuế gia, tiểu a ca tỉnh.” Lương Cửu Công trước tiên phát hiện bóng dáng nhỏ đang ngồi dậy ở trong chăn nên nhỏ giọng nhắc nhở.

Trên giường La Hán Khang Hi rõ ràng nghe thấy được lời Lương Cửu Công nói nhưng lại không có phản ứng gì hết, ông giơ tay lật sách giống như đang tiếp tục đọc vậy.

Lương Cửu Công nhìn thấy như vậy tuy rằng hơi không thể giải thích được nhưng cũng không dám tiếp tục lắm miệng.

Thừa An ngồi dậy ở trên giường nệm và vươn tay nhỏ cố gắng đẩy cái chăn đang vây quanh người mình ra, sau đó cậu lắc lư cái đầu sang trái sang phải nhìn xung quanh.

Ca ca đâu?

Sau khi phát hiện không nhìn thấy ca ca Thừa An theo bản năng bẹp bẹp cái miệng nhỏ, cho đến khi nhìn thấy Khang Hi đang ngồi trên giường La Hán cách đó không xa thì cậu mới rốt cuộc vui vẻ một chút.

“A mã.”

Mới vừa tỉnh ngủ nên giọng của Thừa An hơi nhỏ, vì vậy trong noãn các lại một lần nữa vang lên giọng nói vừa mềm mại vừa tràn ngập mùi sữa.

Sau khi Thừa An kêu một tiếng thì nhìn thấy Hoàng A Mã không có phản ứng thì lập tức tăng lớn âm lượng kêu thêm một tiếng nữa.

Lại một tiếng “A mã” qua đi, Khang Hi vẫn thờ ơ mà lật xem cuốn sách trong tay giống như ông không nghe thấy giọng nói của Thừa An vậy.

Thấy a mã không để ý tới bản thân, mày nhỏ của Thừa An nhăn lại và ngay sau đó lăn lóc bò xuống từ trên giường.

Tiểu thái giám đang canh giữ ở bên cạnh nhìn thấy tiểu a ca xuống dưới thì lập tức ngồi xổm xuống và mang giày nhỏ vào cho tiểu a ca.

Sau khi Thừa An mang giày xong trực tiếp chạy tới trước giường La Hán và ngửa đầu nhìn Khang Hi rồi kêu: “A mã!”

Ở cái khoảng cách này mà nói là không nghe thấy thì tuyệt đối là cố ý, hiển nhiên là Khang Hi thật lòng không muốn để ý đến Thừa An.

Đến nỗi nguyên nhân thì cũng không khó đoán, rốt cuộc lúc trước khi ở chính điện người nào đó ném xuống “A mã” rồi chạy đi theo mấy cái ca ca của mình.

Thừa An đương nhiên là đoán không được nguyên nhân, cậu nghiêng đầu nhìn a mã một lúc lâu sau đó sử dụng tay chân bò lên trên giường La Hán.

Ở khi Thừa An bò lên trên giường, Khang Hi trông vẫn đang tiếp tục lật xem quyển sách trên tay nhưng trên thực tế thì ông vẫn luôn chú ý đến Thừa An sợ đứa nhỏ không cẩn thận rồi lại té ngã.

Cũng may tay chân của Nhị Thập Tứ a ca của chúng ta vẫn rất linh hoạt, chỉ mất một lúc là đã thành công bò lên trên giường La Hán và sau đó ghé người vào sau lưng của Khang Hi rồi kêu lên ở bên tai của ông: “A mã……”

Ngay từ đầu Khang Hi còn muốn duy trì bộ dáng mặc kệ đứa nhỏ này nhưng Thừa An lại cứ kêu không ngừng ở bên tai ông, giọng nói còn là càng lúc càng lớn nên rốt cuộc cũng khiến Khang Hi không chống đỡ được nữa.

“Con ồn ào cái gì vậy?” Khang Hi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thừa An một cái.

Đứa bé lanh lợi nào đó rốt cuộc cũng nhận ra rằng Khang Hi giống như hơi không vui nên duỗi tay ôm lấy Khang Hi và nói: “Nhớ a mã nha……”

Nghe thấy giọng nói ngây thơ ngập mùi sữa của Thừa An, trên mặt Khang Hi rốt cuộc cũng mang theo một chút ý cười mà ngay cả ông cũng chưa phát hiện ra nhưng ngoài miệng lại nói: “Con nhớ trẫm? Trẫm cũng không có nhìn thấy ra được.”

“Nhớ nha!” Thừa An nói xong, cả người không an phận mà vặn vẹo ở sau lưng Khang Hi.

Bên cạnh là cái bàn và trên bàn còn để một cái đèn lưu li, lo lắng Thừa An đυ.ng trúng cái đèn hoặc bị phỏng nên Khang Hi đưa tay đè thân thể nhỏ của Thừa An lại và ra lệnh cho Lương Cửu Công cầm cái đèn đi.

Khi tiểu a ca thức dậy bọn thái giám cung nữ chờ ở bên cạnh không cần người ra lệnh thì đã thắp đèn ở bốn phía lên, lúc này trong noãn các tràn đầy đèn đuốc sáng trưng nên cũng không kém cái đèn lưu li này.