Chương 47: Ca ca hư? Bọn họ bắt nạt con?

Chờ Lương Cửu Công dẫn theo người cầm cái đèn và cái bàn xuống, Khang Hi buông quyển sách trong tay xuống và kéo người ở sau lưng mình lên phía trước.

“A mã ~” Thừa An mới vừa ngủ thoải mái và cảm giác được tâm trạng của Khang Hi cũng không tệ nên cậu lại kêu một tiếng rồi trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của Khang Hi.

Khang Hi thật sự là khiêng không được khi tiểu nhi tử làm nũng, nghĩ đến tuổi tác của Thừa An còn nhỏ rất dễ dàng phân tán lực chú ý nên cuối cùng ông vẫn ném tình huống ở chính điện lúc trước tới trên người của nhóm người Dận Chân.

Rốt cuộc Thừa An vốn là tới tìm ông, nếu không có mấy người bọn họ chạy tới ở trong chính điện thì Thừa An làm sao có thể ném ông xuống và đi theo mấy người bọn họ được chứ.

Nghĩ đến điều này Khang Hi duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực, ông đã không còn xụ mặt nữa và giọng điệu thậm chí còn có thêm vài phần ý cười: “Nghe nói buổi chiều con khóc?”

“Dạ.” Thừa An gật đầu, “Thừa An khóc nha!”

Thấy đứa nhỏ này thừa nhận rất thản nhiên, Khang Hi cười nói: “Tại sao con khóc?”

“Ca ca ê a…… Hư nha……” Thừa An vừa nói vừa dùng cái tay nhỏ múa may diễn tả.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Thừa An, Khang Hi lại một lần nữa cảm nhận được niềm vui thích khi nuôi dưỡng nhi tử nên cố ý đùa giỡn nói: “Ca ca hư? Bọn họ bắt nạt con?”

Thừa An nghe được lời này phản ứng đầu tiên chính là xua tay, ngay sau đó phản bác nói: “Không không, ca ca không xấu!”

Có lẽ là do quá gấp gáp nên đây là lần đầu tiên cậu nói ra được một câu trôi chảy như vậy.

Xem bộ dáng Thừa An như vậy, Khang Hi càng thêm muốn đùa giỡn vì vậy hỏi tiếp: “Vậy thì ai hư?”

Ca ca chắc chắn là không xấu, vậy thì ai hư đây?

Thừa An bị a mã cho vào vòng nên sau khi chớp chớp đôi mắt thì lập tức cắn ngón tay nhìn xung quanh trái phải.

Lương Cửu Công bắt gặp đôi mắt của tiểu a ca nên lập tức nói: “Tiểu a ca, ngài đừng nhìn nô tài. Nô tài cũng không phải là người xấu.”

Lương Cửu Công đương nhiên nhìn ra được tâm trạng Khang Hi không tệ lắm nên cũng đùa giỡn theo và biểu hiện động tác cong lưng hơi khoa trương.

Thừa An mỉm cười khúc khích khi được Lương Cửu Công đùa giỡn, sau khi cười xong thì cậu quên mất cái đề tài “Ai hư” kia đi.

Khang Hi vốn chính là muốn đùa giỡn chơi với Thừa An nên cũng không có tiếp tục hỏi nữa mà là ra lệnh kêu Lương Cửu Công lấy ngọc bội từ trong tư khố của ông lại đây.

Đồ vật trong tư khố của Hoàng đế có cái nào mà không phải là trân phẩm, ba cái ngọc bội mà Lương Cửu Công lấy lại đây đều được làm bằng chất liệu khác nhau. Một miếng noãn ngọc mỡ dê, một miếng bích ngọc, một miếng hoàng ngọc.

Đôi mắt Thừa An lập tức sáng lên khi nhìn thấy ba miếng ngọc bội này và ngọt ngào nói một câu: “A mã tốt……”

“Cũng không biết là học với ai nữa.” Khang Hi ngoài miệng tuy là ghét bỏ nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, khóe môi không tự giác đều cong lên.

Sau khi Thừa An cầm lấy ba miếng ngọc bội rồi ôm cánh tay Khang Hi cọ cọ, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.

“Tiền đồ.” Thấy tiểu nhi tử vì mấy miếng ngọc bội mà vui vẻ như vậy, sau khi Khang Hi ôm Thừa An đứng dậy rồi lắc đầu nói, “Nếu thật sự cảm thấy a mã tốt thì chút nữa khi dùng bữa ngoan ngoãn một chút, có nghe được không?”

Cũng không trách Khang Hi nói như vậy, thật sự nhóc con nào đó bây giờ càng ngày càng thèm, có thể ăn hay không thể ăn đều muốn nhét vào trong miệng cắn một ngụm nên bây giờ mỗi khi Khang Hi dùng bữa đều rất náo nhiệt.

“Vâng ạ.” Thừa An gật đầu, cậu đong đưa mấy cái ngọc bội trong tay và nghe âm thanh của nó.

Bên này khi phụ tử hai người cùng đi dùng bữa với nhau trong không khí hài hòa ấm áp mà bên kia nhóm người Dận Chân sau khi ra khỏi cung thì chia làm mấy ngả.

Dận Chân, Dận Chỉ từng người trở về phủ của mình, mà Dận Nga trở về cũng không có chuyện gì làm nên lôi kéo Dận Đường, Dận Tự đi tửu lầu uống rượu.

Gần tới năm mới nên kinh thành vô cùng náo nhiệt, rất nhiều tiểu thương đều muốn thừa dịp cuối năm lại kiếm một số tiền cuối cùng trước khi về nhà ăn tết, còn các bá tánh còn lại thì trước tiên phải mua sắm đồ dùng về ăn tết.

“Dừng xe.” Xe ngựa còn chưa dừng ở tửu lầu thì Dận Nga đột nhiên bị một cái sạp ở bên đường hấp dẫn sự chú ý.

Đó là một cái sạp bán đồ dùng của tiểu hài tử và trên sạp thì có còn có một ít trống bỏi, giày đầu hổ, mũ đầu hổ, hổ bông, ngoài ra còn có một ít mấy món đồ chơi như trống bỏi, ngựa gỗ nhỏ.

Dận Nga đi đến trước sạp và nhéo nhéo hổ bông, ngay sau đó cầm lấy cái mũ đầu hổ nhìn xem.