Chương 9: Lo lắng

Chương 9. Lo lắng

Khi Cố Thừa Thực quay lại, mở cửa ngồi vào xe, Phùng Mật đỏ mặt nói: "Đừng lái về phía trước chúng ta rẽ sang đường khác đi."

"Sao thế?" Cố Thừa Thực hỏi.

Phùng Mật cũng không dám nhìn chỗ đó, chỉ cúi mặt lắc đầu.

Cố Thừa Thực nhìn chăm chăm gò má của cô, dù trong đêm tối với anh mà nói đó cũng rất mê người, anh không khỏi kề sát người cô, nắn cằm nâng mặt cô lên nhỏ giọng hỏi: "Nói cho anh biết."

Phùng Mật chịu không được mánh khóe của anh: "Trước, phía trước có người đang làm chuyện đó."

Cố Thừa Thực ngẩn người, lập tức cười nói: "Làm chuyện gì?" Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, hơi thở phun lên vành tai thiếu nữ.

Phùng Mật thẹn quá hóa giận, không ngừng đẩy anh ra: "Giống như anh với em đó." Giọng nói mềm mại đáng yêu, có chút tức giận cùng xấu hổ.

Người con trai lại ôm chặt cô vào l*иg ngực, miệng anh ngậm lấy vành tai cô, anh còn dùng răng nhây cắn lấy, Phùng Mật không dám đẩy anh ra, cũng mặc kệ anh, lo lắng nhắc nhở: "Đừng cắn mạnh quá, sẽ để lại dấu."

Cố Thừa Thực buông cô ra, lại vuốt ve cánh môi của cô, lẩm bẩm: "Khi nào em tình nguyện đây."

"Hả?" Phùng Mật nghe không rõ.

Cố Thừa Thực thản nhiên nói: "Không có gì."

Anh biết da mặt Phùng Mật mỏng, nghe lời cô, không quấy nhiễu đôi nam nữ đang giao hoan kia, rẽ sang con đường khác rời đi.

Về đến nhà cô không quá mười phút, Phùng Mật theo thói quen để cho anh dừng xe khá xa, đoạn đường còn lại một mình cô tự đi về, nhưng đêm nay trời không còn sớm, Cố Thừa Thực lo lắng cô đi một mình sẽ không an toàn, lôi kéo không cho cô đi, sau khi dừng xe lập tức theo cô về nhà.

Đoạn đường còn lại tương đối vắng vẻ, cây cối rậm rạp che khuất ánh sáng đèn đường, trên mặt đất còn dấu vết loang lổ, thỉnh thoảng có vài chiếc xe điện chậm rì chạy qua, hoàn toàn không chú ý đến bóng dáng của hai người bọn họ.

Đến nhà, Phùng Mật nói anh yên tâm về đi, Cố Thừa Thực lại không đồng ý, kiên trì đưa cô đến tận cửa.

Vừa mới lên đến đầu cầu thang, lập tức nhìn thấy một đôi nam nữ đang tranh cãi trước cửa nhà mình.

Là anh hai và một cô gái lạ.

Phùng Mật theo bản năng kéo Cố Thừa Thực trốn vào góc tường, nghĩ đợi hai người cãi nhau xong mới đi ra, kết quả là anh hai cũng chỉ nói vài lời, cô gái đã nổi bão: "Nếu còn đến tìm anh, tôi sẽ là con chó." Nói xong đạp giày cao gót lạch cạch xuống lầu bỏ đi.

Anh hai mặc dù không đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng cô rời đi một lúc lâu, rồi lấy ra một điếu thuốc, đứng ngoài cửa im lặng rít một hơi.

Chờ như vậy cũng không phải cách, Phùng Mật kề sát tai Cố Thừa Thực nói nhỏ: "Không ấy, anh về trước đi."

Cố Thừa Thực lại nói: "Anh mới vừa đi, em liền bước ra, anh hai em không lẽ không hiểu sao?"

"Em ra trễ một chút."

Cố Thừa Thực nói: "Em ra trước đi, đợi em với anh hai vào nhà anh sẽ đi."

Phùng Mật hôn nhẹ khóe môi anh: "Khổ cho anh rồi."

Hôn xong cô nhận ra, dưới lớp quần tây của anh nhô cao lên, không khỏi đỏ mặt. Cố Thừa Thực ôm eo cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu yêu tinh."

Phùng Mật lo lắng nhìn anh.

Cố Thừa Thực thở dài: "Anh có thể nhịn được, đi đi."

Phùng Mật đi ra, lên lầu gọi: "Anh hai."

Cô đi đến trước mặt, Phùng Mạnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng: "Mật Mật, sao giờ mới về, anh hai đợi em khá lâu rồi."

Tất nhiên, anh sẽ giấu đi chuyện vừa mới cãi nhau, Phùng Mật cũng vờ như không biết, xoay người lại thân thiết ôm lấy cánh tay của anh trai: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào nhà đi ạ." Phùng Mật kéo anh trai vào nhà.

Tối đó, trong đầu Phùng Mật tất cả đều là hình ảnh anh trai mình cãi nhau với cô gái kia, nghĩ mãi mới ngủ được, ngủ đến nửa đêm khát nước thức dậy, thì thấy Phùng Mạnh Xuyên đang ngồi hút thuốc cuối giường.

Phùng Mật hiếm khi thấy anh mất ngủ ngồi hút thuốc, một khi như vậy có nghĩa trong lòng anh có áp lực. Suy nghĩ một chút, cô vẫn hỏi: "Anh hai, có phải gần đây anh có chuyện gì hay không?"

Phùng Mạnh Xuyên biết em gái có thói quen uống nước vào nửa đêm, đứng dậy rót cho cô một ly nước nóng, lúc đầu cũng không trả lời, lại nhìn dáng vẻ uống nước ừng ực của em gái, nhịn không được xoa xoa đầu cô nói: "Con nít đừng suy nghĩ nhiều."

Phùng Mật nói "Em sắp lên đại học rồi, đâu còn là đứa con nít nữa."

Qua nhiều năm như vậy rồi, cô cũng chưa từng thấy Phùng Mạnh Xuyên có bạn gái, càng chưa từng thấy dây dưa với cô gái nào, mà cô thì lại đã cùng người con trai khác tiếp xúc thân mật, toàn thân trên dưới cơ thể không có chỗ nào là chưa bị nhìn qua, có mấy lần tắm đều có thể thấy được chỗ đó sưng phồng, moi ra không ít đồ vật, tất nhiên là do bị phái nam chơi đùa quá nhiều lần rồi, càng thêm đầy đặn.

Cô xấu hổ, lùi về phía sau cố gắng tắm sạch chỗ đó.

May là nửa đêm, Phùng Mật đỏ mặt cũng không dễ gì nhận ra.

Nghe em gái nói vậy, Phùng Mạnh Xuyên cười cười: "Đúng vậy, Mật Mật của anh đã là người lớn, sắp lên đại học rồi, sau đó còn tìm được công việc ổn định, anh hai cũng không hy vọng lớn lao gì, chỉ mong em tìm được người tốt là được..." Vẻ mặt không khống chế được tâm tình, anh chậm rãi cảm khái nói: "Đến lúc đó, anh hai cũng yên lòng."

"Sẽ có ngày đó." Phùng Mật nói.

Lời này tuy nói vậy, Phùng Mật biết anh trai mình là người kiên cường, tiền sinh hoạt của hai anh em họ đều do anh hai tự kiếm được, tuy ít nhưng cũng là đồng tiền mồ hôi nước mắt cực khổ ngày đêm của anh.

Phùng Mật lại hỏi: "Anh hai, khoản tiền nộp học phí của em là sao?"

Phùng Mạnh Xuyên đáp:" Đều là do anh hai kiếm được, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Nhưng mà anh hai...."

"Được rồi, bây giờ cũng khôngcòn sớm, ngày mai em còn phải dậy sớm nữa, ngủ đi."

Buổi tối yên tĩnh lại như cũ, Phùng Mật xoay người nhìn Phùng Mạnh Xuyên đang nằm đối diện, càng thêm lo âu.