Chương 10: Dựa dẫm

Chương 10. Dựa Dẫm

Chuyện Phùng Mật lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Học kỳ một của lớp mười hai kết thúc vào tháng hai, ngày nghỉ đông đầu tiên, Phùng Mạnh Xuyên gửi một khoản tiền cho cậu, khoản tiền này đủ để Phùng Mật đóng học phí cấp ba, đại học và chi tiêu. Mặt khác, anh còn lén lút làm cho Phùng Mật một thẻ ngân hàng, để cho cô mỗi tháng đúng hẹn lấy tiền.

Đối với khoản tiền này, Phùng Mạnh Xuyên rất kín miệng, nói vài câu không rõ ràng, cùng ngày bỏ việc ở quán cơm, trước khi đi không muốn Phùng Mật phân tâm, chỉ giải thích là ra ngoài tìm việc kiếm sống, đợi học kỳ sau anh sẽ quay về.

Phùng Mạnh Xuyên nói đi là đi, không hề báo trước, cậu có muốn tức giận cũng không được, cuối cùng cũng do mợ khuyên nhủ mới nguôi, sau này Phùng Mật vô ý nghe được mợ oán trách mấy câu, nói số tiền này của Phùng Mạnh Xuyên nhiều một cách kỳ lạ, có lẽ ở bên ngoài đã làm chuyện không đàng hoàng, biết xảy ra chuyện lớn cho nên mới nửa đêm ôm đồ bỏ trốn.

Phùng Mật làm sao có thể chấp nhận được, nghỉ đông cô cũng trốn trong nhà không ra khỏi cửa, Cố Thừa Thực không còn cách nào, đành để Cố Mộng hẹn cô ra ngoài. Vừa nhìn thấy mặt Cố Thừa Thực, chẳng hiểu vì sao trong lòng cô vô cùng kích động, nhào vào lòng anh mà khóc nấc lên.

Cố Thừa Thực để cho Cố Mộng đi trước, mình thì ôm cô vào xe, nhẫn nại trấn an cô, đến khi cô ngừng khóc, thút thít nói: "Anh hai của em, anh, anh ấy bỏ đi rồi."

Cố Thừa Thực có thể nghe được trong lời nói của cô, có bao nhiêu tủi thân, trong lòng lại dâng trào ghen tuông, ngày nào đó cô mới có thể ỷ lại vào anh giống như cô đối với anh trai đây, có điều khi nãy vừa mới gặp mặt, cô đã nhào vào lòng mình nức nở, cũng đã làm anh thỏa mãn một phen.

Trấn an được cảm xúc của Phùng Mật, Cố Thừa Thực mới có thể hỏi Phùng Mật là đã có chuyện gì, cũng hiểu được phần nào, cuối cùng anh đồng ý với cô sẽ tìm hiểu xem anh hai cô đã đi đến nơi nào.

"Cảm ơn anh, thấy Cố." Phùng Mật ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của anh, ôm gối chẳng biết nói gì. Cô gần như rất ít khi gọi tên của anh, trừ khi cô tức giận hoặc bị kích động, đây là lần đầu tiên cô sinh cảm kích với anh, lại mơ hồ dựa dẫm vào anh.

Nghĩ đến sau này không có anh, cuộc sống của cô sẽ như thế nào.

Không ngờ có một ngày cô lại có suy nghĩ như vậy, Phùng Mật nhanh chóng đè áp xuống, lại thấy Cố Thừa Thực rót cho mình ly nước ấm :"Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc trước đi."

Phùng Mật gật đầu, đắp chăn mỏng nằm trên ghế sofa ngủ. Giấc ngủ này vô cùng yên ổn, cũng không biết tỉnh lại khi nào, cảm giác nhột nhột ở ngực, có vật gì đó đè nặng, mơ màng mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy, một cái đầu to đang vùi trong ngực mình liếʍ láp. Áo lông cũng đã bị anh kéo xuống tận khủy tay, cảm giác được hơi lạnh, da thịt run lên, lại có một thứ gì đó mềm mại ướŧ áŧ lại khô nóng vờn quanh, Phùng Mật uốn éo muốn đẩy người đó ra, đỏ mặt nói: "Anh không phải nói sẽ nhịn sao."

Cố Thừa Thực nằm đè trên người cô thở dốc, không chớp mắt nhìn cô: "Bé cưng, cho anh ngậm một chút, anh không nhịn được."

"Vậy anh nhẹ một chút." Phùng Mật biết anh rất tàn nhẫn, lần đầu tiên của cô tràn ngập sự đau đớn, bây giờ nghĩ lại có chút sợ hãi, ánh mắt của anh bây giờ cũng không khác khi ấy, cô thầm hoảng sợ trong lòng.

Cố Thừa Thực gật đầu đồng ý, tay anh bắt đầu cởi bra của cô ra, hai con thỏ trắng nõn khẽ rung động, đỉnh hoa đã bị anh gặm cắn sưng đỏ, trong mắt anh toàn là tia máu đỏ ngầu, bỗng nhiên anh nằm xuống ngậm một bên ngực của cô, giống như đứa bé đang mυ"ŧ sữa mẹ, Phùng Mật có chút đau đớn, nhưng vui sướиɠ trong thân thể lại lấn áp nhiều hơn, cô lập tức ôm lấy đầu anh, nhỏ giọng hừ khẽ.

Cũng không biết anh bú ʍúŧ đến bao lâu, Phùng Mật có cảm giác bên trong qυầи ɭóŧ của mình đã ẩm ướt, có lẽ đã ướt đẫm rồi, Cố Thừa Thực dừng lại, ôm cô đi vào phòng ngủ, vừa mới nằm lên giường, anh đã bò lên, cởi bỏ quần của cô, cách vải qυầи ɭóŧ, khi sâu khi cạn chọc vào, khiến cho Phùng Mật khóc lóc cầu xin: "Nhanh cho em ..."

Cố Thừa Thực lại lật người cô lên, từ phía sau tách cánh mông của cô ra, chậm rãi đâm thẳng vào trong, chín cạn một sâu chơi cô.

Sau một hồi làm tư thế từ phía sau, anh ôm Phùng Mật vào phòng vệ sinh, đứng ở trước gương cắm chọc vào cô. Cô ở bên trong gương vô cùng dâʍ đãиɠ, Phùng Mật muốn che kín đôi mắt, thầy giáo thật nghiêm khắc, đâm thẳng vào trong hoa tâm của cô, nói khẽ bên tai cô: "Dáng vẻ của em như thế nào, anh cũng thích."

Động tác tà ác như vậy, nhưng lời nói lại vô cùng dịu dàng, dụ dỗ cô bỏ tay xuống. Phùng Mật trong cơn tình mê loạn bị anh đầu đọc, cẩn thận nhìn trong gương, côn ŧᏂịŧ tím tái khổng lồ còn ‘lịch sự’ chưa mở hai cánh hoa môi để đi vào, dòng nước trắng đυ.c cùng trong suốt hòa lẫn vào nhau chảy dài xuống đất, đi chân trần cũng có thế cảm giác được mặt đất dính dính.

Một cảnh dâʍ đãиɠ như vậy, Phùng Mật cuối cùng cũng không chịu nổi, khóc lóc rêи ɾỉ thành tiếng, hung hăng cắn bả vai Cố Thừa Thực một cái, nghênh đón run rẩy cao trào một phen.

Hoan ái qua đi, Cố Thừa Thực vẫn để vật nam tính của mình bên trong hành lang nhỏ hẹp non mềm của cô, từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay ấm áp bao bọc lấy hai khối thịt mềm mại trắng nõn như tuyết, không nhanh không chậm mà xoa nắn yêu thương.

Phùng Mật cắn chặt răng khẽ hít sâu một hơi.

Cố Thừa Thực nghe được thanh âm của cô, động tác vẫn cứ chậm rãi, tăng sự thèm muốn của cô lên, nhìn thấy cô đã không chịu được, lúc này mới kề vào cổ cô hôn lên một cái, lại hôn cằm cô, hôn lên môi cô, dùng sức từ nhẹ nhàng sang mãnh liệt, từ mãnh liệt thành gặm cắn.

Phùng Mật choáng váng không lui lại được, đành phải mở mắt ra.

Đèn ngủ trên đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ ảo chiếu rọi khắp phòng ngủ, khuôn mặt của người con trai được phóng lớn trước mắt cô, chỉ có khi gần như vậy, cô mới có thể cảm nhận được cái đẹp của anh, không chỉ là khuôn mặt, mà tâm tình sâu trong ánh mắt của anh dường như muốn chiếm lấy cô.

Không chút hay biết, trong nụ hôn điên cuồng của người con trai này, Phùng Mật đã thôi không còn phản kháng, bỗng nhiên miệng cô tê rần, cúi đầu ưm một tiếng, Cố Thừa Thực lập tức buông ra, trên cánh môi của hai người còn có một tia nước bọt màu ánh bạc.

"Sao thế, bé cưng?" Cố Thừa Thực nâng cằm cô lên, cạy miệng cô ra, kiểm tra cẩn thận bên trong.

Phùng Mật né tránh tay anh, "Không sao." Giọng nói có chút nặng nề, trong miệng còn giữ lại máu tươi. Đau thì đau, biết dáng vẻ bối rối của anh, Phùng Mật sợ phiền phức không nói.

Cô như vậy sao lừa được Cố Thừa Thực. Vì vậy anh đứng dậy đi ra ngoài phòng khách rót cho cô ly nước ấm để cô xua tan đi mùi máu tươi trong miệng. Khi nhận lấy ly nước trong tay anh, Phùng Mật không cẩn thận trộm nhìn thân thể trần trụi của anh. Vật nam tính bên trong quần vẫn còn cứng rắn, hai túi da mềm nhũn rũ xuống hai bên, chân anh rất dài lại rắn chắc, nhất là dáng vẻ trần trụi lúc này, so với người mẫu còn có sức quyến rũ hơn.

Gương mặt Phùng Mật đỏ bừng lên, vội vã cúi đầu, ừng ực uống vài ngụm nước, trong chốc lát đã quên nhổ ra, nuốt thẳng vào bụng. Cố Thừa Thực ngồi bên cạnh đút cho cô từng ngụm nước, đợi cổ họng cô rục rục vang lên, anh lại dịu dàng giữ cằm cô lại, đem nước pha máu bên trong miệng cô nhổ hết ra ngoài. Cứ như vậy bốn, năm lần mới dừng lại.