Chương 7: Hãm sâu trong du͙© vọиɠ

Chương 7. Hãm sâu trong du͙© vọиɠ

Cố Thừa Thực là người rất bá đạo cố chấp, anh không cho phép Phùng Mật gần gũi với như bạn học nam khác, có đôi khi anh thấy cô nói vài câu với một bạn nam, đêm về anh sẽ nghiêm khắc trừng phạt cô, mãi đến khi cô chịu không nổi khóc lên, anh mới chịu ôm chặt Phùng Mật đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong tay, không ngừng dỗ dành, gọi cô là bé cưng, bé ngoan.

Phùng Mật nhiều lần giải thích với anh rõ ràng, ngoài miệng Cố Thừa Thực nói tin tưởng cô, nhưng đôi mắt lại nhìn cô chằm chằm, Phùng Mật dưới áp lực thế này dường như không thể thở nổi.

Một ngày kia tức nước vỡ bờ, Phùng Mật không muốn dây dưa với Cố Thừa Thực nữa, thế nên cô cố ý nhân lúc trước mấy phút tới giờ anh lên lớp, nói chuyện cùng một bạn nam lớp bên.

Ngoại hình của bạn nam này cũng khá đẹp trai, có vài bạn nữ theo đuổi, nhưng khi nhìn thấy Phùng Mật không khỏi nhìn thêm vài lần, thậm chí còn đỏ mặt, nói chuyện với cô cũng lắp bắp.

Ngày đó Cố Thừa Thực lên lớp với một bộ mây đen dày đặc, học sinh nhìn thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai trước mắt đang tức giận, nhưng bọn họ lại không biết tại sao thầy giáo lại không vui, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí không dám trêu chọc thầy.

Chuông vừa vang lên, học sinh lập tức ồn ào nói chuyện, chỉ có Phùng Mật là gục mặt trên bàn đầy lo lắng.

Quả nhiên cuối tuần cô nhận được tin nhắn ngắn ngủi của Cố Mộng gửi đến, nói cô bị người bạn trai xã hội đen bắt vào khách sạn.

Phùng Mật nôn nóng muốn gọi cảnh sát, nhưng Cố Mộng lại sợ bạn trai mình bị cảnh sát bắt, chỉ nói Phùng Mật đưa mình ra ngoài là được. Phùng Mật rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn lập tức vội vàng chạy đến, nhưng khi đến căn phòng được nói trước, mở cửa ra chỉ thấy Cố Thừa Thực.

Phùng Mật sợ quá hét lên rồi chạy trốn, nhưng lại bị anh chặn lại vác vào bên trong.

Cố Thừa Thực cởi sạch quần áo của cô, ôm cô vào phòng tắm, trong lúc tắm anh dùng sức cắn gặm nhũ hoa của cô, lại dùng ngón tay cắm vào khe thịt chật hẹp của cô, chọc vào đến khi nước mật trong suốt không ngừng chảy ra.

Phùng Mật cắn môi khóc nức nở không ngừng, Cố Thừa Thực đau lòng, không khỏi cúi xuống hôn cô, nhưng Phùng Mật hận vô cùng, mạnh mẽ cắn môi trong của anh một cái, chảy máu không ít, Cố Thừa Thực lại ôm chặt lấy cô không buông ra.

Hai người càng hôn càng mãnh liệt, càng lúc càng điên cuồng, từ trong phòng tắm, trên bàn, cửa sổ rồi đến trên giường, Cố Thừa Thực cuối cùng cũng không kiềm chế được du͙© vọиɠ ẩn nhẫn nhiều năm qua của mình, thẳng lưng đẩy phân thân đi vào trong. Đôi môi cắn chặt của Phùng Mật trắng bệch, cô khóc thét lên một hồi mới dần dần có hứng, vừa khóc lóc vừa rêи ɾỉ vui vẻ.

Từ sau ngày bị phá thân, Cố Thừa Thực càng lúc càng phóng túng, mượn danh nghĩa cô giáo, thường xuyên đưa Phùng Mật đến căn hộ của mình, thế nhưng thường thì cửa còn chưa vào đã bị anh hôn đến ý loạn tình mê, mặc cho anh ôm cô đè lên cửa xử lý.

Thỉnh thoảng biết có người đi qua, trong hàng lang không đèn, Phùng Mật kiềm chế tiếng rêи ɾỉ trốn trong ngực Cố Thừa Thực, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người họ là một đôi yêu nhau cuồng nhiệt, một đôi tình nhân khó chia lìa, nhưng nào biết hoa huyệt của cô đang co rút vì bị anh cắm vào.

Cao trào vài lần, Cố Thừa Thực rút chày sắt của mình ra khỏi người cô, mở miệng nhỏ nhắn của cô ra, phun toàn bộ vào trong.

Ngày hôm sau thức dậy, thường thì hai người sẽ không ở trên giường, mà nằm trên sofa hoặc là dưới sàn nhà, cũng bởi vì đêm hôm trước chơi quá kịch liệt, Phùng Mật ầm ĩ quấn lấy Cố Thừa Thực lăn lộn trên dưới nền, nước dịch hỗn độn đêm qua chảy xuống vẫn còn đọng lại.

Sáng sớm là thời gian du͙© vọиɠ của Cố Thừa Thực mạnh mẽ nhất, thức dậy sẽ dùng miệng của Phùng mật giải quyết một hồi, đến lúc ăn sáng, cũng không cho Phùng Mật mặc quần áo vào, cứ vậy cả người trần trụi ngồi trên đùi anh, được anh đút từng miếng bánh mì.

Uống xong ly sữa tươi tinh khiết và bánh ngọt, Cố Thừa Thực lại cúi đầu liếʍ sạch sữa trong miệng cô, sau đó lại vuốt ve hai cái bánh bao đẫy đà của cô, môi miệng si mê mυ"ŧ say sưa.

Cố Thừa Thực thường dừng xe sau cổng trường, Phùng Mật đi vào trước còn anh thì lái xe về nhà, sau đó ngồi bus đến trường học.

Nhưng vào trường, miệng thiếu nữ không thể khép lại bình thường được, cho nên vào lớp học lập tức uống vài ly nước ấm, mới có thể nuốt hết tinh hoa còn sót lại của anh xuống.

Phùng Mật cảm thấy khi nói chuyện cùng bạn học sẽ bị đối phương ngửi thấy mùi vị trong miệng, cho nên đến trưa cô cũng ít khi nào mở miệng nói chuyện, chỉ có sau khi ăn cơm trưa xong cô mới hoàn toàn yên tâm.

Nếu có ngày trong miệng không được anh cho ăn chất dịch trắng đυ.c, thì hai chân cô sẽ phải ép chặt lấy hoa huyệt đang ẩm ướt của mình, cô cảm thấy khó chịu, lo lắng quần sẽ bị dính ướt, sau giờ học tiết thứ nhất, cô đều chạy đến WC, thế nhưng khi kéo qυầи ɭóŧ nhỏ xuống chỉ thấy ẩm ướt một chút, bởi vì lúc trên xe, anh cũng đã liếʍ sạch huyệt nhỏ mẫn cảm của cô rồi.

Mỗi sáng đều bị cắm bị liếʍ, động hoa cũng mở miệng nhỏ phun ra nước, Phùng Mật không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt đi ra ngoài.

Mãi đến trưa hoặc là đến tối, lúc cô bị anh kéo vào trong gian phòng chật chội, tuỳ ý xoa nắm rồi đút vào, thân thể của cô cũng đã bị anh dạy dỗ ngày càng thêm mẫn cảm.

Đến bây giờ thì làʍ t̠ìиɦ cũng không cần dạo đầu gì nhiều, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng cắm sâu vào bên trong, một lát sau sẽ có nước chảy ra, đôi mắt của cô cũng ngậm nước cầu xin anh chơi cô.