Chương 6: Tình ý và chiếm hữu

Chương 6. Tình Ý Và Chiếm Hữu

Nếu đổi lại là ban ngày, ở một nơi khác, chỉ cần quay đầu Cố Thừa Thực lập tức sẽ quên ngay. Vậy mà lại cố tình là buổi tối nóng bức kia, tâm tình không chút chuẩn bị, khiến Cố Thừa Thực nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp mặt đó.

Cố Thừa Thực rất ít khi để ý đến đồ vật gì hoặc người nào, nhưng có một ngày lại nhớ đến rồi dần dần yêu thích, đến mức không thể nào thoát ra được.

Đêm ấy, sau khi trở về, Cố Thừa Thực nằm lăn lộn trên giường không cách nào ngủ được, trong bóng tối nhìn trân trối trần nhà, trong đầu anh cũng chỉ là hình ảnh Phùng Mật đang đi về phía mình.

Đồng phục học sinh rộng thùng thình bị gió đêm thôi bạt về phía sau, mô tả dáng người mảnh khảnh của thiếu nữ, dáng vẻ xinh xắn, duyên dáng của cô cũng như một đoá hoa đang chừng nở rộ chờ người đến đón.

Sau đó liên tiếp mấy ngày liền, tối nào anh cũng nằm mơ thấy cô, chỉ có điều không còn là cảnh tượng ở cổng trường kia nữa mà có lúc cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngâm mình trong bồn tắm.

Có khi bị anh đè dưới thân thể mà gặm cắn, có khi cô lại mở rộng hai chân hết cỡ, ngón tay nhỏ nhắn tách hai cánh hoa môi ra như mời gọi.

Anh từ trong mơ tỉnh lại, sau đó không thể nào ngủ tiếp được, du͙© vọиɠ muốn tiêu tan cũng là điều khó khăn, vật nam tính của anh chống từ dưới chăn lên tạo thành túp liều nhỏ, anh có thể tưởng tượng được tư vị cô bé kia sẽ chạy đến mở rộng hai chân ngồi xuống du͙© vọиɠ của mình, mất hồn đến cỡ nào.

Dưới sự tác hợp ngây ngô của Cố Mộng, Phùng Mật dần dần cũng quen thuộc với Cố Thừa Thực, cô chứng kiến Cố Thừa Thực tốt nghiệp cấp ba lên đại học.

Mỗi lần Phùng Mật ngủ lại phòng khách nhà mình, Cố Thừa Thực đã bỏ vào sữa tươi một lượng thuốc ngủ vừa phải, nhìn thấy cô nuốt xuống, tiếng ừng ực vang lên từ cổ họng, trên môi còn để lại một dấu vết sữa nhàn nhạt màu trắng.

Anh nhịn không được đưa tay lau lấy, càng muốn đè cô xuống giường mạnh mẽ mυ"ŧ vào, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này cô còn ngủ lại đây dài dài, lập tức kiềm chế.

Ban đêm, khi tất cả mọi người đều đi ngủ, Cố Thừa Thực lặng lẽ đi vào phòng cô, nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngon của cô, anh nhịn không được cúi đầu hôn lên má cô, bàn tay không yên phận lại chui vào trong chăn.

Anh sẽ cuộn váy ngủ của cô lên tận cổ, anh giống như đang che chở một nụ hoa, nhẹ nhàng ngậm lấy hai cái bánh bao đang mùa nẩy nở, dù rất không chế sức lực nhưng cuối cùng lại không thể kìm nén được nữa.

Anh giống như đứa trẻ đói sữa nhiều ngày, điên cuồng gặm cắn ngực cô, trong bóng đêm yên ắng trong phòng lập tức vang lên tiếng nước bọt chụt chụt.

Sau khi hôn đến nụ hoa be bé trên ngực cô đỏ au cứng lên, anh trượt xuống tách hai cái đùi non mềm của cô ra, ngậm lấy hoa động mập múp thơm ngon ẩm ướt kia.

Thiếu nữ đang ngủ nhỏ giọng rêи ɾỉ, đầu ngón tay níu chặt chăn, động hoa càng tiết ra chất dịch mà anh yêu thích nhất.

Một mùa hè qua đi, Phùng Mật ngạc nhiên nhận ra ngực mình thế mà lại tăng lên một size.

Có khi cởϊ qυầи áo tắm rửa, nhìn thân thể trần trụi trong gương, ánh mắt vô tình nhìn thấy hai bầu ngực của mình nặng trĩu, dùng tay nắm cũng nắm không hết, thịt mềm từ kẽ ngón tay tràn ra ngoài, giống như được người xoa nắn lớn dần ra.

Lúc này cô vừa thẹn vừa rầu.

Khi đến trường, đến cả Cố Mộng cũng rất kinh ngạc, len lén kéo cô vào WC, cô gái tò mò cho tay vào trong đồng phục học sinh tìm tòi, tìm được khối thịt no đủ dưới áσ ɭóŧ, không khỏi hô lên: Tiểu Mật, ngực của cậu thật là lớn nha.

Phùng Mật che miệng cô bạn lại, khuôn mặt xinh xắn đỏ au, ngay cả lỗ tai cũng hồng hồng.

Xấu hổ qua đi, cô lập tức rầu rĩ vô cùng: Đúng là cũng quá lớn ~~

Trong mùa hè lớp tám, cô cuối cùng cũng nhận ra được tâm tư của anh Cố đối với mình.

Lúc ấy cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, muốn trốn tránh anh, cũng không đem chuyện này nói cho Cố Mộng, mà Cố Mộng cũng chẳng hay biết gì cứ hẹn Phùng Mật đi chơi, lại thường xuyên mang Cố Thừa Thực dường như rất nhàn rỗi kia đi theo nữa.

Thế nhưng Phùng Mật biết, Cố Thừa Thực chẳng hề có chút kiêng nể gì cả.

Trong rạp chiếu phim tối mờ, anh sẽ nhẹ nhàng cho tay vào trong đáy quần vuốt ve viên thịt tròn nhỏ được cất giấu bên trong hai cánh hoa của cô.

Phùng Mật vừa thẹn vừa giận, lại cố kỵ anh là anh trai của Cố Mộng, chỉ dùng tay đẩy đẩy ngực của anh, nhưng anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ bé của cô đưa vào trong quần của mình.

Phùng Mật dựa vào ánh sáng mờ mờ của màn ảnh, nhìn thấy côn ŧᏂịŧ dưới quần anh đứng thẳng lên, đội lớp quần ngoài tạo thành túp lều nhỏ, chính xác là đang bành trướng, cô sợ a lên một tiếng lập tức che hai mắt mình lại.

Cố Mộng ở bên cạnh hỏi cô bị làm sao, cô mang gương mặt trắng toát nói mình bị phim dọa sợ.

Lúc này, Cố Thừa Thực nhân cơ hội đút bỏng ngô cho cô, lại nhân lúc Cố Mộng quay sang xem phim, ngón tay của anh cắm vào trong miệng Phùng Mật, sờ hàm răng của cô, chạm vào cái lưỡi ẩm ướt ấm áp của cô.

Sau đó, trước khi bị cô cắn anh đã rút ngón tay ra khỏi miệng cô, lấy bỏng ngô bỏ vào miệng mình, thật ra thì là liếʍ láp đầu ngón tay dính đầy nước bọt của cô.

Phùng Mật đáng thương bị ức hϊếp suốt cả mùa hè, cho là lên cấp ba rồi có thể tạm thời thoát khỏi anh, có thể toàn tâm toàn ý học tập, nhưng không ngờ khi cô lên lớp mười một anh lại đến trường của cô làm thầy giáo.

Sau giờ tự học của lớp mười một, Phùng Mật thường xuyên bị anh kéo đến phòng học bỏ hoang trên tầng cao nhất của trường học, anh ôm cô đặt lên bàn, kéo áo đồng phục của cô lên, vùi đầu vào mυ"ŧ lấy bầu ngực ngày càng đẫy đà của cô, hay tay anh đè hai đùi cô lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Lúc đầu Phùng Mật còn kháng cự không ngừng, sau dần dần cô chỉ biết nhỏ giọng rêи ɾỉ, ngón tay xuyên qua đầu tóc anh, níu giữ thật chặt, hai người triền miên dưới ánh trăng. Có thể nói trên dưới toàn thân của Phùng Mật có chỗ nào anh chưa liếʍ qua, thế nhưng Cố Thừa Thực chưa từng xâm chiếm tam giác mật của cô.

Lúc ấy anh vô cùng kiềm chế, muốn đợi cô thi đại học xong anh mới ăn sạch cô, mặt khác, anh sợ Phùng Mật vẫn chưa thể tiếp nhận được anh.

Nhưng trên thực tế, Phùng Mật khó mà làm chủ, ban ngày trong sân trường Cố Thừa Thực như có như không ném ánh mắt giống như sói đói nhìn Phùng Mật chòng chọc.

Người ngoài đương nhiên sẽ không biết, nhưng Phùng Mật mỗi ngày đều chạm phải ánh mắt của anh, biết rõ trong mắt anh đang cất giấu biết bao nhiêu ham muốn với mình.