Chương 18: Sống chung (2)

Cuộc sống chung nhà của Cố Thừa Thực với Phùng Mật, mỗi ngày đều rất tính phúc. Nếu như nói, lúc trước yêu xa, số lần gặp mặt không nhiều, Cố Thừa Thực đối với cô mà nói là tình yêu bá đạo và cuồng nhiệt. Bây giờ hai người sống chung một mái nhà, khoảng cách lại gần như thế, từ tình yêu táo bạo anh chuyển thành dịu dàng triền miên, có thể nói tựa như suối nhỏ chảy ra sông lớn, trong cuộc sống chuyện lớn hay chuyện nhỏ anh đều chăm sóc cẩn thận. Phùng Mật chỉ là cô gái nhỏ bình thường, cô có thể từ chối sự theo đuổi cuồng nhiệt, nhưng lại không thể chối từ sự săn sóc tỉ mỉ như thế này, lâu ngày cô càng dựa dẫm ỷ lại vào Cố Thừa Thực.

Trong mắt cô, trước đây người đàn ông này cũng chỉ có quan hệ thể xác với mình, cho mình sung sướиɠ trong du͙© vọиɠ, nhưng bây giờ, cô càng ngày càng cảm nhận được tình yêu tuyệt vời. Cô cũng không giống như trước cố chấp từ chối, khát nước nằm trong phòng ngủ la lớn lên, đói bụng thì bắt anh xuống bếp, còn mình thì nằm trong ổ chăn hay là ngồi trên ghế sofa đọc sách hoặc làm luận văn.

Một người muốn một người cho, tuy Cố Thừa Thực có chút hời hợt nhưng anh không có tính xấu gia trưởng đàn ông, đối với yêu cầu của Phùng Mật, anh đều cố hết sức thỏa mãn cô, nói không hề khoa trương, cô chỉ nhíu mày một cái là đầu quả tim anh đau nhói.

Có điều chuyện này cũng không thể nói được là Phùng Mật không phải trả giá, khi trời tối, đến lượt Cố Thừa Thực hung hăng khi dễ cô gái nhỏ này.

Căn hộ này không lớn không nhỏ, trước kia Cố Thừa Thực mới dọn đến ở, bày trí đơn giản, nhưng khi Phùng Mật dọn vào thì có rất nhiều đồ vật linh tinh, làm cho nhà của họ trở nên ấm áp hơn.

Lúc này đêm đã buông xuống, Cố Thừa Thực ôm lấy Phùng Mật toàn thân trần trụi nằm trong bồn tắm, xung quanh đều là bong bóng sữa tắm thơm mát.

Thân thể xinh xắn của cô gái nhỏ, nửa che nửa hở, dưới cái bụng bằng phẳng chính là vườn hoa sâu thẳm đầy hấp dẫn, tay của anh lưu luyến không rời, xoa nắn nơi đó, đốt tay thon dài chậm rãi đâm vào cánh hoa thấm ướt, còn quái thú thô to của anh lại chống đẩy lên cánh mông mượt mà của cô.

Kí©h thí©ɧ trên dưới thế này, Phùng Mật chỉ muốn đầu hàng, cô mềm oặc nằm trong ngực cường tráng của anh, ngón tay thon nhỏ của cô lại bấu víu lấy cánh tay anh, cắn môi rên hừ hừ, giống như một chú mèo con, quyến rũ không lời dụ dỗ anh đẩy vào không dừng, càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng lúc này, quái thú của anh chưa xâm nhập vào động hoa của cô, chỉ khẽ di chuyển qua lại, cọ sát trong khe mông nhỏ bé, làm cho bờ mông xinh đẹp của cô đỏ bừng lên. Nước trong bồn tắm tựa như sóng biển dâng cao, bắn tung tóe.

Khắp phòng tắm đều là hơi nước, Phùng Mật cắn môi ngẩng đầu nhìn chàng trai ở phía trên, chỉ thấy gò má anh ửng đỏ, giống như say rượu, trong đôi con ngươi đen nhánh mang theo mem say, mông lung say đắm, làm cho cô nhìn đến say mê, thân thể mềm oặt bị anh lật lại, hai người mặt đối mặt cùng nhau, anh ôm lấy eo cô, đỡ lấy hung khí nóng rực căng phồng không kiềm chế được nữa mạnh mẽ đâm vào, vang thành tiếng.

Phùng Mật nằm trong ngực anh, đột ngột khó thành tiếng, đẩy anh ra, đánh lên người anh không dừng: "Anh xấu, anh là người xấu."

Thì ra, vừa rồi Cố Thừa Thực đâm vào đã làm đau cô, Phùng Mật không khỏi oán trách, Cố Thừa Thực sợ cô lại đau, bắt lấy hai tay cô giơ lêи đỉиɦ đầu, quái thú vẫn chôn trong động nhỏ của cô không dám lộn xộn, lúc đầu anh còn đong đưa thắt lưng, chậm rãi nhấn vào, huyệt nhỏ của cô có chút co thít lại, hút chặt lấy anh không buông. Đây là muốn chết người mà.

Một giọt nước mắt rơi trên mặt Phùng Mật, bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp lau đi mất. Cô bất giác sững sốt, kinh ngạc nhìn anh, đối diện đôi mắt đỏ ngầu của anh, anh chậm rãi cúi xuồng, nhỏ giọng nói: "Bé yêu, để anh yêu yêu em nha, có được hay không?"

"Ưm, vậy anh làm nhẹ một chút." Phùng Mật nghẹn nghẹn giọng nói, trong đó còn mang theo chút sợ hãi, nhưng lọt vào tai người đàn ông này thì là ngây thơ không gì sánh được, càng kí©h thí©ɧ thương yêu trong lòng anh. Có thể là lúc này, thương tiếc bao nhiêu lại muốn chơi đùa nhiều bấy nhiêu. Phùng Mật bị anh thúc vào dần dần không còn sức lực, trong miệng hừ hừ rêи ɾỉ không dứt, nhưng trong tai anh đó là bùa đòi mạng, không ngừng khuyến khích anh tận lực hung hăng chiếm đoạt, mãi đến khi ý nghĩ muốn phun trào hiện ra, anh cắn răng, nhẹ nhàng kéo mãnh thú xấu xí của mình ra ngoài, mất đi sự ngăn chặn, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong huyệt nhỏ của cô ồ ạt trào ra ngoài, trong suốt, dính nhớt.

Phùng Mật nhìn trán đầy mồ hôi của anh, khó khăn chịu đựng, chỉ vì muốn chiều theo ý cô, trong lòng xúc động, cô đè lấy cánh tay anh, chậm rãi cúi đầu khom lưng, Cố Thừa Thực khẽ run rẩy, buông lỏng cơ thể, không khỏi bắn ra, khiến cho một lượng lớn chất dịch trắng đυ.c sềnh sệt bắn thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Phùng Mật.

"Bé yêu, anh không cố ý." Cố Thừa Thực sợ cô tức giận, lập tức vội vàng kéo cô lên, lau chùi cho cô.

Phùng Mật bị Cố Thừa Thực đặt ngồi trên đùi anh, toàn thân cô lõα ɭồ, da thịt trắng ngần, bờ vai và xương quai xanh còn mang theo bọt sữa tắm, càng làm cô nổi bật như một nụ hoa, xinh đẹp không gì sánh được.

Cố Thừa Thực nhìn cô chằm chằm đầy si dại, Phùng Mật khẽ cười, ánh mắt long lanh, đưa tay véo nhẹ mũi anh: "Đồ ngốc."

Cố Thừa Thực lập tức nắm lấy tay cô, đặt lên khóe miệng hôn đầu ngón tay của cô, ánh mắt như kéo dán dính trên mặt cô: "Vậy em có thích hay không?"

"Có." Phùng Mật nhỏ giọng trả lời.

Khóe môi Cố Thừa Thực vểnh lên lộ ra ý cười, nhưng cũng vì vậy mà gây ra một một màn tìиɧ ɖu͙© khác, mãnh thú vừa mới nguôi giận dữ lại bắt đầu hừng hực lửa nóng.

Anh không chút ra dấu nào, nhưng Phùng Mật đã nhận ra sự thay đổi của thân thể anh, cô mở hai chân ra ngồi xuống, hoa tâm ướŧ áŧ dính dấp của cô dính trên đùi anh, vòng eo vặn vẹo một chút, mạnh mạnh yếu yếu chà xát.

Cố Thừa Thực ngơ ngác nhìn cô.

Phùng Mật ôm lấy cổ anh, tựa kề vào mặt anh hỏi: "Như vậy nè, anh có thích hay không?"

"Thích." Cố Thừa Thực lẩm bẩm nói.

Đôi tay mềm yếu không xương của cô cầm lấy quái thú của anh, Phùng Mật nũng nịu nói: "Chỗ này của anh sưng to rồi, để em xoa xoa cho anh nha."

"Được, được."

"Dùng tay hay miệng?"

Bụng dưới của Cố Thừa Thực căng thẳng, anh hít sâu một hơi, Phùng Mật ngửa đầu nhìn anh, đuôi mày mang theo vui vẻ, nhìn thật quyến rũ, anh không khỏi đưa tay ôm chặt cô vào lòng, nghiến răng nói: "Tiểu yêu tinh, em quyến rũ anh như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra án mạng."

"Vậy anh có thích hay không?"

Cố Thừa Thực không trả lời, chỉ dùng hành động để nói cho cô biết.

Phùng Mật toàn thân ướt đẫm bị anh ném lên giường, thân thể cường tráng của chàng trai thuận theo đó mà đè lên, giữ chặt eo thon nhỏ của cô, giam giữ cô dưới thân thể của mình, Phùng Mật cẩn thận nhìn lướt qua, chỉ thấy đồ xấu xí hung tợn giữa hai chân anh đã căng trướng đến kỳ lạ, cũng rất có hăng hái, thứ to lớn này sẽ cắm vào khe hở nhỏ bên dưới của cô? Phùng Mật không thể tin lại càng không thể hiểu, trước đây làm sao nó có thể cắm xuyên vào trong cô được? Mà trái lại mỗi lần như thế anh sẽ vô cùng vui sướиɠ còn cô thì kêu khổ không thôi, thậm chí qua hôm sau ngay cả xuống giường cô cũng không xuống được.

Đột nhiên, Phùng Mật có chút hối hận vì hồi nãy đã trêu chọc anh, thấy anh cúi người xuống hôn lên người cô, giống như dã thú đói khát gặm cắn lấy cổ của cô, cái miệng của cô bị anh cắи ʍút̼ đến sưng đỏ, anh châm lửa hung đốt tìиɧ ɖu͙© trong cô nóng lên.

Cô có thể cảm giác được, nơi riêng tư của mình không ngừng tuôn trào dịch nhờn trong suốt, Cố Thừa Thực hôn cô từ trên trán xuống dưới, cuối cùng anh ngồi xổm, tách hai chân cô ra, vùi đầu vào trong, sau đó trong phòng ngủ yên tĩnh lập tức vang lên tiếng mυ"ŧ mát đầy da^ʍ mỹ, cảm thấy dạo đầu đã tốt đẹp, Cố Thừa Thực lại nâng thân thể trắng nõn của Phùng Mật lên, muốn từ phía sau đâm vào.

Phùng Mật không chịu được kí©h thí©ɧ lớn như vậy, cả người cô từ trong ngực anh lập tức trượt xuống dưới.

Cố Thừa Thực vội vàng muốn đỡ cô dậy, lúc này quái thú căng phồng bên dưới được vật gì đó ẩm ướt ấm áp bao bọc lấy, Cố Thừa Thực nhất thời đờ người ra, không thể động đậy, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Phùng Mật ngồi xổm giữa hai chân anh, đôi môi đỏ mọng không ngừng liếʍ mυ"ŧ phân thân của anh.

Nhưng cái của anh lớn như vậy, cô sao còn chịu được, miệng nhỏ ngậm không hết, một sợi chỉ bạc từ khóe miệng chảy xuống, nhưng trong mắt anh lại giống như đóa hoa ngậm giọt sương mai, ngây thơ mà phóng đãng, trên đời này sao lại có người con gái như cô?