Chương 19

Về chuyện Phùng Mạnh Xuyên ngồi tù, Phùng Mật luôn cảm thấy có điểm kỳ lạ.

Cô với Phùng Mạnh Xuyên là anh em ruột, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cha mẹ thì không còn, bị bạn học nhỏ to xầm xì chê cười, anh trai biết được lập tức ra mặt cho cô, vì chuyện học phí, anh hai xoay sở khắp nơi, trong một thời gian ngắn đã gầy rộc người, đã nói anh cả như cha, trong lòng Phùng Mật, anh chính là cha của mình.

Anh quật cường, chính trực nhưng cũng rất tốt bụng.

Chuyện xảy ra đối với hai anh em họ, ngay cả bạn cùng lứa cũng không thể hiểu được có bao nhiêu là khổ cực, nhưng Phùng Mật không hối hận, những chuyện này cũng là được Phùng Mạnh Xuyên dạy bảo.

Người như thế, sao có thể phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp được?

Qua nhiều ngày ngược xuôi tìm hiểu, Phùng Mật cuối cùng cũng tìm được người bị hại kia, là một cô gái trẻ không quá ba mươi tuổi, vóc người lả lướt, quần áo thời thượng, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cô ấy mang một chiếc kính râm nhìn Phùng Mật ngoài xe hỏi: "Có việc gì?"

Phùng Mật gật đầu, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói thế nào, sợ nói đến chuyện cũ sẽ chạm vào vết thương của cô ấy, nhưng vì anh trai, cô giữ vững củng cố tinh thần, nhỏ giọng bình tĩnh nói: "Tôi muốn tìm cô nói về chuyện của Phùng Mạnh Xuyên."

Sắc mặt cô gái khẽ thay đổi, lạnh lùng nói: "Đừng nhắc đến anh ta."

Phùng Mật ngây người.

Kính xe kéo lên, sườn mặt cô gái phản chiếu vào đó, đôi môi đỏ mộng xinh đẹp, giữa mày mang theo lạnh nhạt, nhưng lại không có chút tức giận nào. Nếu như anh hai đã xâm hại cô ấy vậy vì sao người bị hại lại không có chút tức giận và thù hận nào?

Phùng Mật nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, vịn giữ cửa xe, nói với cô gái đó: "Anh trai tôi muốn gặp cô."

Cô gái ấy sửng sốt.

Cô ấy lập tức quay sang nhìn Phùng mật, cách kính râm, dường như không nhìn thấu được đáy mắt của cô, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hoàn toàn sự kinh ngạc của cô, trong đó còn mang theo sự vui mừng.

Phùng Mật cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô biết, chuyện không hề đơn giản như vậy.

Trong quán cà phê.

Cô gái ngồi đối mặt với Phùng Mật, ly cà phê trên bàn hầu như không động đến nhưng vẫn không ngừng khuấy muống: "Anh ấy thật sự muốn gặp tôi? Là chính miệng anh ấy nói?" Cô ngẩng đầu nhìn Phùng Mật, "Ngoài những chuyện này ra, anh ấy có còn nói chuyện gì khác không?"

Phùng Mật lắc đầu, mím môi nói: "Tôi gạt cô thôi, anh của tôi không muốn gặp ai, kể cả tôi anh ấy cũng không gặp."

Cô gái nhướng mày, giọng nói cũng thay đổi: "Cô gạt tôi?"

Nghe khẩu khí, hiển nhiên cô ta đã rất tức giận.

Phùng Mật nhìn vào đôi mắt sau kính râm của cô ta: "Nếu như tôi không nói vậy, cô chắc chắn sẽ không bằng lòng gặp tôi, Tôi cũng biết gạt cô là không đúng, tôi thấy cô lo lắng cho anh hai của rồi, trong lòng rất hổ thẹn, dù sao anh tôi cũng đã làm chuyện đồϊ ҍạϊ đó với cô... Nhưng mà, anh ấy là anh hai của tôi, tôi không tin là anh ấy sẽ làm chuyện như vậy, hơn nữa tôi cho rằng cô còn có chút tình cảm với anh tôi, nếu như anh ấy thật sự làm chuyện kinh khủng đó với cô, cô sao còn có thể như vậy?"

Cô gái cười nhạt, "Em gái à, cô suy nghĩ nhiều rồi, anh cô đã làm chuyện đó với tôi, tôi sao có thể lo lắng cho anh ta? Tôi hận anh ta không chết đi, mấy năm nay tôi đã cố gắng quên đi, muốn sống cuộc sống bình thường, cô ở đâu đến thì hãy về chỗ đó, trong cái vòng lẩn quẩn này không phải một cô bé như cô có thể giải quyết được."

Lúc đầu Phùng Mật còn mù mờ không hiểu, nghe được lời cuối cùng của cô ấy, cô cảm thấy dường như người phụ nữ này đang ngầm nhắc nhở mình, nhưng bây giờ chỉ có hai người, có lời gì sao không nói thẳng ra? Hay là sợ cô biết, suy nghĩ nhiều làm nhiều, cuối cùng lại lún sâu vào....

Dường như nhìn thấy sự hoang mang trên gương mặt của Phùng Mật, cô gái nọ dùng muỗng khuấy cà phê càng nhanh hơn, nhìn vào đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch của Phùng Mật, dường như ánh mắt che khuất sau kính râm của cô, khó mà tránh né, nháy mắt đã thay đổi giọng điệu.

"Có một số việc, anh của cô còn chưa kịp nói cho cô biết. Nói thế nào đây, trước đây tôi và anh cô qua lại, nhưng anh cô rất nóng tính, tôi chịu không được chia tay, sau đó anh ta tìm người đánh bạn trai mới của rồi, cũng không biết là đánh có quá tàn nhẫn hay không nữa, rồi chạy đến chỗ tôi, muốn ngủ với tôi."

Nói đến nửa chừng, cô gái không nhịn được muốn hút một điểu thuốc, hỏi Phùng Mật có bật lửa hay không.

Phùng Mật nói không có.

Cô ấy lục lọi tìm trong túi xách một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy bật lửa, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, cô cười cười, dường nhưng trong trí nhớ không vui vẻ gì tìm được một chút tươi đẹp nhỏ nhoi, để cô nghĩ nhớ về trong chốc lát, giọng nói cũng chậm rất nhiều: "Tôi không chịu, chỉ là nhìn thấy vết máu trên tay anh ấy tôi lập tức sợ hãi, không dám từ chối. Sau đó anh ấy đến tìm tôi nhiều hơn, nhưng nói thật, tôi không thích anh trai khốn nạn của cô, nhưng không còn cách nào khác, anh ta làʍ t̠ìиɦ quá biếи ŧɦái, tôi đã quen nhiều bạn trai như vậy, chỉ có anh ấy là tàn nhẫn nhất, cũng không biết được là do anh ấy hận tôi hay không, cấu véo lung tung trên người tôi, mùa hè năm đó, tôi cùng đường chỉ còn cách nói ra..."

Cô gái bị sặc khói thuốc một cái, cúi đầu vỗ ngực hồi lâu, Phùng Mật lấy một chai nước lọc từ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt cô.

Cô ấy không nhận, lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Từ góc nhìn này, Phùng Mật thấy được một mảnh máu bầm dưới kính râm của cô, cũng rất nhanh chóng, cô gái đã bình phục lại, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, bắt tréo chân lên, cười nói: "Tôi không nên nói cho cô biết những chuyện này, cô đừng để ý."

Phùng Mật nhìn cô trong chốc lát, nói: "Sau đó sao lại thành ra thế này?"

"Tôi cũng không muốn, nhưng tối đó anh ấy quá tàn nhẫn, ban ngày đã nhốt tôi trong phòng, khóa cửa không cho tôi ra ngoài, lấy đi điện thoại của tôi, muốn tôi hoàn toàn không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Đôi lại nếu cô là tôi, có người nhân danh là người yêu của cô, đuổi người thân cận nhất của cô rời xa, không cho phép cô nói chuyện cùng người khác, ngoại trừ hắn ra, nếu như bị phát hiện, mặc kệ là ngày hay đêm, hắn sẽ bắt cô đứng trước gương để làʍ t̠ìиɦ, ép buộc cô nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ nhất, hạ lưu nhất của bản thân, vọng tưởng muốn phá hủy tinh thần của cô.

"Đủ rồi." Phùng Mật ngắt lời.

Cô gái ấy không hơn không giận, bình tĩnh nói: "Cô không phải muốn nghe chuyện anh cô và tôi sao, chuyện của chúng tôi, ngoài cãi vã ra tôi và anh ta khi đó không hề có tình yêu, tôi là người sống chứ không phải thú cưng được nuôi nhốt trong l*иg son, huống hồ gì anh cô cũng là người lăng nhăng, bên ngoài còn nuôi một đám em gái, không sạch sẽ gì... Có lần tôi nhân lúc anh ta không chú ý, lén lấy điện thoại gọi đi, không lâu sau cảnh sát đã đến... Chuyện sau đó, tôi không muốn nói nữa..."

Nói xong, cô gái đứng dậy dụi tàn thuốc, nhìn gương mặt trầm mặc của Phùng Mật: "Tôi biết nói những chuyện này, nó không hề giống với ấn tượng của Phùng Mạnh Xuyên trong trí nhớ của cô, cô là em gái ruột nên anh ta đối xử với cô rất tốt, ngoài cô ra, hắn không hề gần gũi với bất cứ cô gái nào khác."

Cô còn nói thêm: "Khi cô nói với tôi về anh ấy, so với lúc trước thì không hề giống nhau, xem ra hắn rất thương yêu cô, không muốn cô lo lắng, bây giờ hắn không muốn gặp cô, trong lòng còn chưa buông được chuyện đã qua, dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Nếu như cô còn xem hắn là anh trai, thì đây chính là sự tôn nghiêm cuối cùng cô dành cho hắn, kiên trì chờ đợi hắn ra tù."

"Mọi chuyện đều sẽ qua."

Câu nói cuối cùng này không biết là nói cho Phùng Mật hay là nói cho chính mình.

Phùng Mật nhíu nhẹ mày, suy nghĩ một lút rồi hỏi: "Tại sao cô lại nói cho tôi biết nhiều chuyện như vậy?"

Cô gái cười cười: "Cô đừng nghĩ quá nhiều, cô là cô, tôi thấy cô còn trẻ, sợ sau này cô cũng đi vào con đường như tối, sau này có quen bạn quen bè, phải cảnh giác cao độ."

Phùng Mật không hỏi tiếp nữa.

Cô không hề cảm thấy cô ấy kể chuyện xưa cho mình mà là cô ấy đang thương cảm cho mình.

Phụ nữ vẫn là phụ nữ, trời sinh đã có trực giác.

Cuối cùng thì do anh hai cường bạo cô ấy hay là cô ấy đối với anh hai nhớ mãi không quên, bây giờ còn không thể chắc chắn được.

Buổi tối, sau khi tan làm, Cố Thừa Thực về nhà, lượn qua lượn lại cũng thấy thấy bóng dáng Phùng Mật đâu, ngày thường đâu có như vậy, hôm nay mí mắt giật giật liên hồi, trong lòng anh không chút yên tâm. Anh không gọi thẳng vào điện thoại cho bạn chí cốt của mình.

Không lâu sau, bạn chí cốt gửi lai tin nhắn: Hôm nay, hơn một giờ chiều, Phùng Mật đã tời đi, nhưng không biết đi đâu.

Cố Thừa Thực xoa mi tâm, ném điện thoại lên bàn trà.

Khi Phùng Mật về nhà, phòng khách tối đen, trên sofa mơ hồ có bóng đen ngồi đó, cô mở đèn lên, đúng thật là Cố Thừa Thực.

"Hôm nay sao anh về sớm quá vậy." Cô chưa kịp uống miếng nước, nghỉ ngơi gì cả đã bị Cố Thừa Thực kéo vào lòng, hai người ngồi trên ghê sofa nói chuyện.

Phùng Mật nói khát nước, đưa tay lấy ly trà trên bàn, nhưng Cố Thừa Thực dài tay lấy trước đưa tận miệng cho cô, cạy miệng cô muốn đút cô uống, Phùng Mật ứ ứ từ chối.

Cô Thừa Thật buông cô ra, ngọn đèn mờ nhạt trong phòng soi rọi vào làm mắt anh lấp lánh như vì sao, Phùng Mật ôm cổ anh, ngửa đầu lên hôn môi anh: "Hôm nay em đi gặp một người."

"Là ai?" Cố Thừa Thực tối sầm đôi mắt.

Phùng Mật lập tức cảm nhận được đôi tay đang ôm eo mình siết chặt hơn nữa, chặt đến độ làm cô thấy đau, một ý nghĩa trêu chọc anh nhảy lên trong đầu.

"Anh đoán thử đi."

"Không đoán được, em nói thẳng ra đi."

"Làm gì mà đanh mặt vậy, em đâu có lỗi gì đâu, đâu có đi gặp người yêu cũ đâu mà."

Phùng Mật vừa dứt lời, cằm đã bị anh nâng lên, đối diện với ánh mắt của anh: "Hử, người yêu cũ nào chứ, sao anh lại không biết?"

Phùng Mật ghé sát lỗ tai anh, mang theo ý cười nho nhỏ, thì thầm nói rằng: "Là người cướp mất lần đầu tiên của em, còn xoa bóp ngực em to thành hai quả đào mộng nước, một tay cũng nắm không hết, còn nghĩ muốn sau này mυ"ŧ hết sữa của em, ưm, anh cảm thấy người vô sĩ như vậy còn là ai ha?"

Từng câu từng chữ của cô lọt vào tai Cố Thừa Thực, rõ ràng là những lời hạ lưu, dâʍ đãиɠ nhất, nhưng với anh đó lại là những lời dễ nghe nhất không có gì sánh kịp.

Bởi vì người mà cô nói, đó chính là anh.

Lòng ngón tay lành lạnh xoa nhẹ đôi môi đỏ thắm của cô, gần đến thế, giọng nói lại không lớn, anh nở nụ cười nhẹ, bất ngờ giữ chặt eo Phùng Mật: "Tiểu yêu tinh, anh vô sĩ, anh hạ lưu, còn không phải do em ép anh sao?"

Phùng Mật bị anh đẩy ngã, áo ngoài đã bị kéo lên cuộn tròn trên xương quai xanh, Cố Thừa Thực móc hai khối thịt trắng nõn đẫy đà trong áσ ɭóŧ của cô ra, dùng đầu ngón tay se tròn hai đóa hoa hồng trên đó, Phùng Mật đưa chân đá nhẹ anh mấy cái, hai chân thon dài của cô vòng lấy thắt lưng của anh, cũng không ý thức được kẹp chặt lại, hoa tâm phun ra một dòng nước nồng đậm.

Cố Thừa Thực kéo qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, đưa ngón tay xâm nhập vào tầng tầng lớp lớp bên trong hoa huyệt, kéo ra một lượng lớn nước dịch trong suốt, biết cô đã động tình, đỡ lấy gốc rể của mình chậm rãi chen vào trong, đi vào tận cùng đã bị xoắn chặt đến muốn bật ra, hai mắt tóe lửa, Phùng Mật cắn cắn ngón tay, thở dốc mang theo nũng nịu: "Ưm ư.. Anh di chuyển đi...Cử động đi...."

Cửa sổ sát đất che lấp tất cả, chỉ còn một chút ánh sáng vàng vọt ấm áp, người đi đường bên dưới thường xuyên qua lại, bọn họ sẽ không thấy được trên ghế sofa trong phòng khách của căn hộ thuộc cao ốc này đang tiến hành một chuyện tình mang tính chất kịch liệt nhất.

Nửa thân trên của Phùng Mật hị anh hung hăng đè dưới ghế sofa mềm mại, nửa thân dưới trần trụi dường như có cảm giác bị mυ"ŧ chắt lấy phân thân của anh, hoa tâm nở rộ, dị va chạm vang lên tiếng nước nhóp nhép, Cố Thừa Thực đứng ở ghế sofa, dùng tư thế từ trên đóng xuống, tàn nhẫn va chạm vào nơi sâu nhất trong cô, làm cho linh hồn nhỏ bé của cô phiêu lãng khắp nơi.

Làm một lần trong phòng khách, Cố Thừa Thực ôm cô vào phòng tắm, tắm được một lúc, anh lại chơi đùa cô từ phía sau lưng, mà trước mặt Phúng Mật là một chiếc gương lớn, phản chiếu rõ ràng cô đã bị đàn ông chơi như thế nào, trong tai cô toàn là tiếng bé dâʍ đãиɠ của anh, anh còn muốn dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng ấm của mình rót đầy vào miệng cô. Cô khó khăn nuốt xuống, chậm rãi trôi đến dạ dày, thân thể thì ấm áp nhưng lại run rẩy không thôi, cuối cùng dưới sự hung hăng cắm rút của Cố Thừa Thực, mật ngọt trong suốt của Phùng Mật tuôn chảy cuồn cuộn.

Cô nằm trên người Cố Thừa Thực, đưa mắt nhìn vào gương, chỉ thấy bản thân mình giống như người không xương, hai cân còn còn kẹp chặt vật nam tính của anh, dường như cô còn luyến tiếc mùi vị ngon ngọt của đồ vật kia.

Trước đây có mấy lần Cố Thừa Thực mang cô đứng trước gương mà làm, ó khi chơi cô đến hôn mê bất tỉnh, bây giờ nhìn hình bóng trong gương thế này, cô lại nhớ đến lời cô gái đã nói hôm nay.

"Mặc kệ là ngày hay đêm, hắn sẽ bắt cô đứng trước gương để làʍ t̠ìиɦ, ép buộc cô nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ nhất, hạ lưu nhất của bản thân, vọng tưởng muốn phá hủy tinh thần của cô."

Phùng Mật bị anh liên tục rót tinh cho nên khóe mắt cũng hồng lên.

Cố Thừa Thực tắt đè ngủ trên đầu giường, sau đó xoay người ôm Phùng Mật vào lòng, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, dịu dàng vỗ về: "Không cần khó chịu, bé, ngày mai muốn ăn gì, anh tự mình xuống bếp làm cho em."

Phùng Mật rầm rì trả lời, mang theo giọng mũi, giọng nói nghe như miễn cưỡng lại như thều thào, dường như là nói cho có lệ.

Phía sau giống như có thứ gì đó nóng bỏng chỉa vào, Phùng Mật nhéo cánh tay đang ôm eo mình, thẹn quá hóa giận: "Không phải mới làm sao, còn không nhịn được, anh hãy thành thật nói cho em biế, có phải anh thích làm đến nghiện rồi hay không hả?"

"Còn không phải là em dụ dỗ anh sao." bàn tay trên eo thon nhỏ của cô chậm trãi bò lên trên, bơi lội dưới lớp áo ngủ của cô, không hay không biết mò mẫm xoa nắn hai miếng đậu hủ trắng sữa non mềm của cô, nặng nhẹ bóp lấy, bất ngờ bị đáng chiếm, Phùng Mật rên khẽ hừ hừ, đầu nhón chân không nhịn được mà cuộn tròn lại, "Còn là lỗi của em hả?"

Hơi thở dồn dập bên tai, Cố Thừa Thực cố gắng kiềm chế, hỏi lại vấn đề khi nãy: "Ngày mai, bé muốn ăn gì?"

"Trứng chần nước sôi."

Cố Thừa Thực đột nhiên véo mạnh bụng nhỏ của cô: "Chỗ này, không phải vừa mới ăn xong sao?"

Lập tức hiểu được ý tứ của anh, Phùng Mật thật không biết nên vui hay buồn, kéo chăn trùm kín đầu, ngay sau đó, anh cũng chui vào theo, lầm bẩm lầm bầm, nhóp nhép, dường như có tiếng nước lại như có tiếng nói chuyện.

Cẩn thận mà nghe, tất cả là những lời dâʍ đãиɠ.

"Bé yêu tinh, xoắn chặt anh như vậy, ưm, chơi hay không chơi, có chơi hay không chơi hả...."

"Em nói em có phải là bé dâʍ đãиɠ hay không hả?"

Đêm đến rồi, thì cái gì cũng có thể nói ra.

Có thể là lúc đầu, cô còn không hùa theo ý anh, nhưng dần dần, chẳng biết từ lúc nào, thân thể cô đã bị anh chơi đùa đến hư hỏng, không thể rời khỏi được. Chuyện ngấm vào xương cốt này thật là đáng sợ, từ thân thể đến trái tim, dần dần chìm đắm.

Lúc còn nhỏ, Phùng Mật có đọc qua một bài thơ ngắn, nói sinh mệnh rất là đáng quý,tình yêu phải trả giá càng cao, nếu vì muốn tự do, hai người đều có thể từ bỏ. Trước đây cô là người như vậy, tự do luôn đặt hàng đầu, nhưng bây giờ, cô là nô ɭệ của tình yêu, bị Cố Thừa Thực độc chiếm, mấy mươi năm sau, cả đời này, đều bị anh giữ chặt không buông.

Củi gạo dầu muối tương dấm trà, cô đều vui vẻ chịu đựng.

(Củi gạo dầu muối tương dấm trà: những chuyện thường tình trong cuộc sống, đắng cay ngọt bùi...)